Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

DÒNG TỘC ÁC QUỶ - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2025-06-18 04:43:38
Lượt xem: 9,945

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi đã theo học chuyên ngành y khoa.

Kiến thức y học tích lũy từ nhỏ, kết hợp với lý thuyết Tây y tiên tiến, khiến nhận thức của tôi có bước nhảy vọt về chất.

Tôi còn thông qua giáo sư để tìm một phòng khám tư nhân thực tập.

Những lúc trường không có tiết, tôi lại đến phòng khám giúp việc.

Một ngày nọ, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lén lút che mặt lẻn vào phòng khám bệnh.

Tôi đeo khẩu trang theo sát, xuyên qua khe cửa nhìn trộm vào bên trong, quả nhiên đúng là Trần Thu Hoa.

"Thưa bác sĩ," Trần Thu Hoa nói, "Đã lâu lắm rồi cháu không thấy kinh nguyệt nữa."

Bác sĩ đẩy kính: "Đã bao lâu rồi?"

"Nửa năm rồi."

"Có thai không?"

"Vấn đề là ở đây..." Trần Thu Hoa ngượng ngùng nói: "Cháu không giống như có thai, nhưng lại cứ..."

Vì nhịn ăn để giảm cân, sao mà giữ được kinh nguyệt cơ chứ?

"Nằm lên tôi xem." Vừa kiểm tra, bác sĩ vừa hỏi: "Cô kết hôn rồi chứ?"

"Kết hôn rồi."

"Có con chưa?"

"Chưa ạ."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi bỗng giật mình.

Chưa sinh con? Vậy thì trước đây bà ta làm sao cho tôi b.ú sữa?

Sau khi Trần Thu Hoa đi khỏi, tôi liền hỏi lại bác sĩ để xác nhận:

"Bệnh nhân vừa nãy có thai không ạ?"

"Có thai gì đâu, với thể trạng của cô ấy thì cả đời này cũng chẳng thể mang thai được."

Ha, đúng là một màn lừa dối ngoạn mục!

Từ trước tới giờ, tôi vẫn niệm tình ơn nuôi dưỡng của Trần Thu Hoa với tôi, không nỡ ra tay độc ác với bà ta.

Xem ra, người v.ú nuôi tôi năm xưa, còn chẳng biết là con bò hay con dê nào nữa.

Còn Trần Thu Hoa, hoàn toàn chẳng là cái thá gì.

7

Những ngày tháng đi học trôi qua thật nhanh.

Thoáng cái, sắp đến sinh nhật mười tám tuổi của tôi.

Phó Chấn Quốc quyết định chạy theo trào lưu mới, tổ chức cho tôi một buổi lễ trưởng thành kiểu Tây.

"Hân nhi ngoan của ông, nói cho ông biết, cháu muốn món quà gì nào?"

Tôi nghiêng đầu cười: "Muốn cái gì cũng được sao ạ?"

"Đương nhiên rồi! Cháu muốn hái sao trên trời, ông tuyệt đối sẽ không hái vầng trăng cho cháu."

Tôi thân mật dựa vào vai ông nội Phó Chấn Quốc, cho dù trong lòng buồn nôn, cũng giả vờ ra vẻ ngoan ngoãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dong-toc-ac-quy/chuong-5.html.]

"Cháu ấy ạ, cháu chỉ muốn ông nội sống lâu trăm tuổi thôi."

Phó Chấn Quốc bị tôi dỗ cho cười tít mắt.

"Chỉ nhờ tấm lòng hiếu thảo này của cháu gái tôi, ông nội nhất định tặng cho cháu một món quà lớn!"

Ông ta nói được làm được.

Ngày lễ trưởng thành, ông ta trước mặt tất cả họ hàng, lấy ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn gia tộc, làm quà tặng cho tôi.

Mặt các bác trai bác gái, ba và dì, các anh chị em họ ai nấy đều khó coi.

Phải biết rằng, cổ phần của họ cộng lại còn chưa bằng của một mình tôi.

"Ba," bác cả nói: "Phó Hân mới mười tám tuổi, làm sao có thể quản lý tốt công ty nhà mình chứ?"

"Bác cả nói gì lạ vậy?"

Tôi cười híp mắt đáp lại: "Ông nội còn chưa về hưu mà, tập đoàn nhà mình chẳng phải vẫn do ông nội quản lý sao ạ? Làm gì đến lượt chúng cháu những người vãn bối này ra đây khoa chân múa tay chứ?"

Phó Chấn Quốc sầm mặt xuống: "Đúng, chuyện công ty, còn chưa đến lượt chúng mày khoa chân múa tay."

Ông nội tuy già rồi, nhưng uy thế vẫn còn đó, không ai dám chống đối ông...

Trừ tôi ra.

Thừa dịp vui vẻ, tôi nâng ly rượu, kính ông nội Phó Chấn Quốc một chén.

Ngay sau đó lại rót đầy ly thứ hai, kính ba Phó Oánh.

Trần Thu Hoa đang ngồi bên cạnh Phó Oánh, một cách tự nhiên nâng ly rượu lên.

Nhưng chỉ một giây trước khi chạm cốc với bà ta, tôi lại nhanh chóng rụt tay về, hắt rượu xuống đất.

"Mẹ, con gái đã lớn rồi."

"Ly này, kính mẹ."

Bữa tiệc rượu náo nhiệt bỗng chốc im bặt, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

"Hân Hân à, ngày vui thế này sao cháu lại nhắc đến chuyện đó?" Bác hai nói.

"Sao thế?" Tôi khiêu khích nhìn sang, "Bác hai cảm thấy xui xẻo sao?"

Bác hai im bặt.

"Ba, ba cũng cảm thấy người vợ đã khuất của mình xui xẻo sao?"

Phó Oánh im lặng.

Ai nấy đều mặt mày tái mét.

Họ càng né tránh nói đến, tôi càng phải nhắc đến.

"Mười hai năm rồi, mẹ tôi không xứng đáng có một nấm mồ, chưa từng được thăm viếng, ngay cả sinh nhật tôi kính mẹ một ly rượu, các người đều thấy mất hứng."

Tôi quay sang nhìn ông nội Phó Chấn Quốc:

"Ông nội, ngay cả ông cũng căm ghét mẹ sao?"

Giờ đây tôi gần như giống mẹ y đúc, tôi không tin ông nội không nhớ nhung khuôn mặt này.

Quả nhiên, chiếc ly trên tay ông nội "choang" một tiếng rơi xuống đất.

Hiện trường lập tức rối loạn, có người giả vờ hỏi thăm ông nội có bị thương không, có người vội vàng luống cuống dọn dẹp các mảnh vỡ.

Phó Chấn Quốc thất thần đứng dậy: "Tôi mệt rồi, các người cứ tự nhiên."

Loading...