Đồng Nghiệp Đều Là Động Vật Nhỏ - Chương 36.2

Cập nhật lúc: 2025-02-10 22:11:43
Lượt xem: 2

Giọng nói của người phụ nữ vang lên ngay trên đầu, nửa đùa nửa thật:



 

"Vũ sư phụ, Nhung sư phụ, hai đứa nửa đêm không ngủ, định tháo dỡ nhà đấy à?"



 

Ký ức chỉ thoáng hiện lên trong chốc lát, không để lại dấu vết gì, nhưng cơ thể bé gấu trúc nhỏ - Bùi Năng lại không nhịn được run rẩy.



 

Diệp Thanh Vũ nhận thấy vị sếp xinh đẹp đang dựa vào mình bỗng nhiên run lên, trong lòng cô cũng căng thẳng theo, mơ hồ có dự cảm——



 

Xong rồi, Bùi tổng sắp giơ tay đầu hàng.



 

Quả nhiên, vành tai trắng nõn của người phụ nữ nhuốm màu hồng vì hoảng sợ, cánh tay đang khoác trên cổ cô mềm nhũn buông thõng, theo bản năng muốn giơ lên——



 

Diệp Thanh Vũ nhanh tay lẹ mắt nắm lấy hai cổ tay của Bùi Nhung, kịp thời ngăn chặn động tác giơ tay đầu hàng kia, ôm trọn người phụ nữ vào lòng bảo vệ.



 

Sau đó, dưới ánh mắt lấp lánh như thấy vàng của những người qua đường đang hóng hớt cả trong lẫn ngoài tiệm trang sức, sống lưng cô lạnh toát, gắng gượng nhẹ giọng nói với mẹ mình:



 

"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu. Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện nhé."



 

Đối mặt với dáng vẻ ôm ấp, thân mật của hai người, Diệp Chiếu không tỏ ra cảm xúc gì.



 

Đôi mắt bà sâu thẳm như mực, nhàn nhã khoanh tay: “Đến giờ cơm rồi, vừa hay bên cạnh trung tâm thương mại này có nhà hàng của chúng ta, qua đó ăn cơm đi."



 



 

-



 

Phía đông trung tâm thương mại, có một nhà hàng tên là "Nhất Diệp Tri Vị", là một chuỗi nhà hàng Trung Quốc cao cấp nổi tiếng toàn quốc.



 

Cuối hành lang, trong căn phòng bao có biển tên khắc chữ "Thanh Vũ", bàn ghế gỗ đàn hương mang đậm phong cách cổ xưa, khung cảnh thanh tịnh tao nhã.



 

Nhân viên phục vụ cẩn thận rót trà cho ông chủ và khách, sau đó cầm thực đơn đã chọn xong đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.



 

"Cạch" một tiếng, để lại không gian yên tĩnh.



 

Diệp Thanh Vũ hơi ngứa cổ, cúi đầu nhấp một ngụm trà.



 

Bé gấu trúc nhỏ - Bùi Năng ngồi bên phải cô cũng cúi đầu nhấp một ngụm trà, mái tóc dài xoăn đang trong thời kỳ thay lông xõa hai bên má, trông có vẻ ngoan ngoãn.



 

Vẻ vênh váo tuyên bố "Tôi đã nuôi cô ấy rồi" lúc nãy đã bị dập tắt, chỉ còn lại làn khói mỏng manh.



 

Khung cảnh này có chút quen mắt, khiến Diệp Chiếu cảm thấy bồi hồi.



 

Bà dùng đầu ngón tay xoa nhẹ thành cốc trà, lặng lẽ đánh giá người phụ nữ xinh đẹp đã bao nuôi con gái mình, ánh mắt lướt qua mái tóc dài xoăn màu nâu đỏ của cô, rồi dừng lại trên cổ tay cô.

 

Loading...