Đồng Nghiệp Đều Là Động Vật Nhỏ - 48.6
Cập nhật lúc: 2025-03-21 23:09:32
Lượt xem: 0
Bé gấu trúc nhỏ Bùi Nhung chớp chớp đôi mắt hoa đào, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng dưới ánh đèn ấm áp của người kia, không tự chủ được gật đầu.
Diệp Thanh Vũ lấy vết thương ở giữa ngón cái và ngón trỏ trên tay phải của mình làm ví dụ, hướng dẫn bé gấu trúc nhỏ Bùi Nhung cách khử trùng, bôi thuốc, băng bó, đồng thời kèm theo thuyết minh kiến thức về các loại thuốc tương ứng, có thể nói là dốc hết vốn liếng ra dạy.
"Mặc dù hy vọng cô sẽ không bị thương nữa, nhưng sau này nếu có cần, cô có thể trực tiếp tìm tôi giúp cô xử lý."
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn bé gấu trúc nhỏ Bùi Nhung im lặng nãy giờ, muốn biết xem bé gấu trúc này đã nắm vững hay chưa.
Tuy nhiên, vì chuyện vừa rồi vẫn còn vương vấn trong lòng, cô chỉ dám nhìn một cái, rồi vội vàng dời đi ánh mắt.
Bé gấu trúc nhỏ Bùi Nhung dùng ngón tay gõ gõ cằm, rất nhanh đã hỏi ra một vấn đề sắc bén, khiến cho cô Diệp có chút trở tay không kịp:
"Cô vừa nói, loại thuốc trị thương kia bôi lên vết thương nhỏ, cơ bản chỉ cần một đêm là có thể lành lại."
"Vậy sao cô lại bỏ qua bước đó, không tự bôi cho mình?"
"..."
Diệp Thanh Vũ hô hấp hơi run rẩy, rũ xuống hàng mi dày.
Ánh sáng từ chiếc đèn cây chiếu lên hàng mi của cô, trông có chút mềm mại.
Không khí rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Ngay khi bé gấu trúc nhỏ Bùi Nhung cho rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, thì thấy Diệp Thanh Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Trong đôi mắt xinh đẹp kia có vài phần ngây ngô như những vì sao lấp lánh, vừa kiềm chế lại vừa chân thành:
"Bởi vì cô nói, đợi tôi khỏi rồi sẽ rời đi."
Bé gấu trúc nhỏ Bùi Nhung mở to đôi mắt hoa đào, nhất thời quên cả chớp mắt.
Trong đêm khuya thanh vắng, hai người họ mặc đồ ngủ giống nhau ngồi đối diện nhau trên giường, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hương thơm và hơi ấm trên da thịt đối phương.
Ánh mắt của người kia rõ ràng trong trẻo thành kính, nhưng lại khiến trong lòng cô dâng lên một cơn lốc vô hình mà dữ dội, khuấy đảo đến mức tứ chi mềm nhũn.
Trong đầu trống rỗng, chỉ vang vọng một dòng chữ: muốn Diệp Thanh Vũ cứ nhìn cô như thế, chỉ nhìn mình cô mà thôi.
Thấy cô chủ xinh đẹp ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt hoa đào như tràn ngập ý xuân, Diệp Thanh Vũ khẽ động cổ họng.
Vừa rồi đã nói ra những lời quá thẳng thắn, phơi bày hết những tâm tư xấu xa, cô không khỏi cảm thấy có chút thấp thỏm.