ĐỒNG MINH - 17
Cập nhật lúc: 2024-08-10 03:36:40
Lượt xem: 7,995
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta kéo bà đến bài vị của mẫu , ép bà quỳ xuống.
Bà những chịu, mà còn mắng chửi càng tồi tệ hơn.
Ta tức giận cực độ, cầm thương đánh đầu gối bà , chỉ một tiếng giòn vang của xương, Bộc Dương trong tiếng thét thảm thiết mà quỳ xuống.
Tiếng kêu ai oán của bà lan khắp phủ tướng quốc.
Ta kéo tóc bà , chỉ một câu vắt từ kẽ răng để với bà :
"Xin mẫu của ."
40
Bộc Dương chịu.
Hận ý trong khoảnh khắc đó trào lên.
Đốt cháy lý trí của .
Ta một tay nắm tóc Bộc Dương, đập mạnh xuống, ép bà dập đầu liên tục mẫu vô tội của .
Chẳng bao lâu, m.á.u tươi thấm đẫm bộ phiến đá xanh.
Ta đầu tiên cảm thấy, thật sự ghét một đến tột cùng, là hy vọng bà dễ dàng c.h.ế.t như .
Vì ngừng tay.
Tiếng thở dốc nặng nề của hòa lẫn với tiếng rên rỉ của Bộc Dương, vang vọng trong căn phòng trống rỗng.
Công chúa Bộc Dương quen chuyện ác, căm ghét bà ít.
Khi đó, bà hành hạ mẫu lâu như .
Ta cũng nên để bà nếm thử mùi vị .
Lúc rút d.a.o , Bộc Dương cuối cùng hoảng loạn.
Bà liều mạng cầu xin tha cho một mạng.
Thậm chí tiếc hạ , dập đầu .
Thấy quan tâm, về phía bài vị mẫu , cuống cuồng dập đầu.
Vừa dập đầu, ngừng .
Là bà quá tùy tiện, nên cướp phu quân của khác.
Xem .
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Dù đến bây giờ, bà vẫn cảm thấy dễ dàng tước đoạt sinh mạng khác là một việc sai.
Ta lạnh một tiếng.
Bắt lấy bà .
Sau khi chặt đứt gân tay chân, ném cho bọn gia nhân, tỳ nữ, giả hoạn, tình nhân bà ức h.i.ế.p trong phủ tướng quốc.
Họ vây quanh bà .
Khi chắc chắn thể mặc ý xử lý, liền cho bà thấy mặt xa nhất của nhân tính.
Họ trút hết nỗi hận đè nén bao năm, trút giận lên bà .
Đem những thủ đoạn tra tấn bà từng áp dụng lên họ, tái diễn lên bà .
Bộc Dương thét thảm mắng chửi.
Nhiều bò trốn, đồng lòng kéo trở về.
Cho đến khi hấp hối.
Ta mặt bà .
Nhìn xuống phụ nữ mắt còn hình .
"Không sự che chở của triều đình, ngươi cũng chỉ là một con cừu non mặc g.i.ế.c mà thôi."
Bộc Dương gắng gượng dậy.
Nhổ một ngụm m.á.u về phía .
Bằng giọng khản đặc, bà phát vài tiếng chửi rủa vụn vỡ.
Rất lộn xộn, rời rạc.
chỉ một câu là rõ.
Bà :
"Tiểu súc sinh, đợi hoàng của tới, nhất định sẽ khiến ngươi trả gấp mười gấp trăm ."
Ta cúi xuống, nắm lấy cằm bà , mỉm buộc bà ngước :
"Oai nghi của triều đình và cơn giận của loài kiến, dù công chúa tài trí kinh , nhưng cuối cùng vẫn chọn sai."
Ta hất mạnh bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dong-minh/17.html.]
Ra lệnh cho quân sĩ kéo bà .
Ném đống dân tị nạn và ăn mày.
Kết cục của bà .
Nên để cho đám mà bà luôn khinh thường quyết định.
Bộc Dương kinh hoàng, trong tiếng kêu thảm thiết xa dần của bà , vẫn ngừng gọi hoàng đế, ông đến cứu .
Đáng tiếc bà .
Lúc đây, Vân Tế Thương công phá cung thành.
Vị hoàng đế mà bà luôn dựa dẫm, khi chạy trốn thành, đang quỳ gối mặt Vân Tế Thương.
Và cầu xin tha cho một mạng.
Khi đến nơi, ông mới xong chiếu thư thoái vị, kính cẩn dâng lên Vân Tế Thương.
Vân Tế Thương nhận lấy, trong nụ nịnh nọt của ông , chiếu thư, khổ:
"Dù chiếu thư , cha của , cũng thể về nữa."
Thần sắc hoàng đế lóe lên một chút vui.
Dường như trách Vân Tế Thương nên nhắc đến chuyện như .
Ông và Bộc Dương đều giống .
Đến c.h.ế.t cũng chỉ nghĩ rằng.
Việc sát hại những vô tội, là một việc bình thường.
Nếu thì mười mấy năm qua, ông vô cơ hội để minh oan cho những c.h.ế.t oan, nhưng vẫn kiên quyết chọn cách ủng hộ và dung túng Bộc Dương.
Hận ý dâng trào.
Ta giật lấy roi trong tay quân sĩ bên cạnh.
Vung lên đánh về phía ông .
Vân Tế Thương cản .
Cho đến khi kiệt sức, hoàng đế chỉ còn thoi thóp.
Hắn mới bảo dừng .
Nỗi bi phẫn đè nén mười mấy năm trong khoảnh khắc đó bùng nổ:
"Ngươi thể thoái vị để bình an, nhưng còn mẫu của thì !"
Ông ngã xuống đất, dùng hai tay ôm đầu, sợ hãi đến run rẩy.
Không thốt nên lời.
Giống gì mà hoàng đế.
Thậm chí bằng những binh sĩ ngẩng đầu chịu chết, thà c.h.ế.t khuất phục khi phá thành.
Vân Tế Thương ôm chặt lấy , buộc bình tĩnh .
Ta bao giờ dữ dội và buông thả như .
Không là vì mẫu vô tội, vì mười năm tuổi trẻ chà đạp của .
Hay là vì cả xã tắc một hoàng đế như bại hoại.
Cơn giận của so với sự tàn bạo của ông .
Chẳng thấm .
Vân Tế Thương thấy bình tĩnh, liền ôm lòng an ủi.
Sau đó vẫy tay, bảo đưa hoàng đế .
Một lát .
Tin tức hoàng đế một đám binh sĩ giận dữ g.i.ế.c c.h.ế.t giữa chừng truyền đến.
Tội danh g.i.ế.c vua liền sạch sẽ thoát khỏi Vân Tế Thương.
Hắn lau nước mắt cho , an ủi hồi lâu.
Rồi nắm tay , bước khỏi cung điện u tối.
Đứng bậc thềm cao cao.
Cầm chiếu thư thoái vị, thông báo cho .
41
Ta bao giờ nghĩ rằng, sẽ chính phụ của bắt giữ.
Không từ lúc nào ông mò tới phía , khi đối diện với thắng lợi, dùng một con d.a.o nhỏ kề lên cổ .