Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 212: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:12:30
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối, Lục U ngồi trên bàn học múa bút thành văn.

Bởi vì cô bé đoán giáo viên chắc chắn sẽ giao các câu hỏi của bài tiếp theo vào cuối tuần, nên dứt khoát tự đọc bài tiếp theo rồi làm tất cả các bài tập về nhà.

Dù sao cũng không hẳn là lo lắng mình sẽ không hoàn thành bài tập, mà là Lục U thực sự rất... mong chờ đến cuối tuần này.

Cô bé rất muốn đến khu vui chơi cùng với Tưởng Đạc.

Lục Ninh cầm vở luyện chữ đi tới phòng như con chuột nhỏ: “Chị ơi, em với cùng làm bài nha.”

Khi cậu nhóc nói chuyện luôn dùng chất giọng nhẹ nhàng và mềm mại, khi gọi tiếng chị thì nó lại dính như bánh bao gạo nếp.

Lục U nói với cậu nhóc: “Hôm nay chị không có thời gian chơi với em.”

“Em lớn rồi, không cần chị chơi với em đâu.”

“Thật sao?”

“Ừm... Đương nhiên nếu chị yêu cầu quá mãnh liệt, em sẽ không cự tuyệt.”

Lục U dùng bút gõ gõ đầu: “Em cứ chờ đi.”

“Đúng rồi, lúc nãy em đi học về nhìn thấy anh Tưởng Đạc đang làm bài tập bên trong đình ở ven hồ đấy, một mình anh ấy.”

“Thế à.”

“Đúng thế đúng thế, anh Tưởng Đạc cũng có bạn đâu.” Lục Ninh do dự một hồi, cau mày hỏi: “Chị, tại sao chị lại nghỉ chơi với anh ấy? Có phải là vì lần đó đến thăm mẹ của anh ấy không?”

“Không phải, em đừng đoán mò nữa, chị với anh ấy chưa nghỉ chơi đâu.”

Đối với đứa em trai này, Lục U không phải giấu giếm bất cứ điều gì, bởi vì Lục Ninh chính là người trung thành nhất với cô bé trên thế giới này, tuyệt đối sẽ không bao giờ mách lẻo bố mẹ sau lưng cô bé.

“Bố mẹ không muốn Tưởng ca ca chơi với chị, nên... bọn chị tạm thời sẽ giả vờ nghỉ chơi.”

“Hóa ra là như thế!”

“Cho nên em đừng lo lắng nữa.”

Lục Ninh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nhưng không phải bọn chị có hôn ước từ nhỏ sao? Bố mẹ cũng đồng ý rồi, người khác đều nói sau này Tưởng Đạc sẽ là anh rể của em đó.”

Mặt Lục U đỏ lên: “Đừng nói nhảm nữa, nhất là đừng nói mấy lời này trước mặt bố mẹ. Lúc đó vẫn còn nhỏ, đây chỉ là câu nói đùa của Tưởng lão phu nhân thôi. Mọi người coi đó là lời đùa giỡn, bố mẹ cũng không coi là thật đâu.”

“Nhưng mà... nhưng mà...”

Nhưng Lục Ninh vẫn tưởng là thật đấy, cậu nhóc có chút thất vọng: “Em thật sự cho rằng anh ấy sẽ trở thành anh rể của em.”

Nếu Tưởng Đạc trở thành anh rể của cậu, ba người có thể sống bên nhau mãi mãi, thật là hạnh phúc.

“Tiểu Ninh, em nói Tưởng Đạc đang làm bài tập trong đình à?”

“Ừm.”

“Bên hồ có nhiều người đi tản bộ, sẽ rất ồn ào nhỉ.”

“Đúng thế.”

Lục U suy nghĩ một chút, lục trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp iPod nhỏ màu trắng, đưa cho Lục Ninh: “Đem cái này đưa cho Tưởng ca ca, nói là chị đưa cho anh ấy.”

“Oa!” Lục Ninh kêu lên: “Em cũng muốn cái tai nghe này!”

Đây là món quà mà bố đã tặng cho Lục U khi cô bé bước vào trung học cơ sở, Lục Ninh đã ao ước nó từ rất lâu.

“Em còn thiếu tai nghe à? Chờ tới khi em thi đỗ cấp hai thì bảo bố cho em thêm một cái, mua cái mới luôn.”

“Thế thì phải đợi rất lâu đó.” Lục Ninh cầm lấy hộp tai nghe, nói: “Nếu anh Tưởng Đạc không nhận thì phải làm sao bây giờ? Cái này đắt lắm.”

“Anh ấy sẽ nhận.”

Trước đây, Lục U thường đưa đồ cho Tưởng Đạc, lớn có từ điển điện tử, đồng hồ thông minh... nhỏ có đủ các loại đồ vật xinh xắn như tẩy, gọt bút chì… Tưởng Đạc đều nhận hết.

Bởi vì nếu cậu từ chối, Lục U nhất định sẽ lơ cậu mấy ngày.

Cậu không muốn Lục U không vui, cũng không muốn cô bé lơ mình, những thứ này, không quan tâm lớn nhỏ thế nào, Lục U đã cho thì cậu sẽ nhận. Sau này cậu sẽ đối tốt gấp đôi với cô bé, cậu còn cả đời để đền đáp.

Lục Ninh cầm iPod của Lục U vui vẻ chạy đến cái đình ven hồ, Tưởng Đạc vẫn đang ngồi đây làm bài tập về nhà.

Lục Ninh rất thông minh, cậu còn cầm theo sách bài tập, giả vờ như đi tìm Tưởng Đạc để hỏi bài, sau khi đến gần liền lấy cái hộp iPod nhỏ màu trắng trong sách đưa cho Tưởng Đạc: “Chị em tặng cho anh cái này!”

Tưởng Đạc không biết đó là gì, nhưng cậu nhìn thấy bốn chữ được khắc bằng laser trên hộp: U U Lộc Minh.

Một nụ cười khẽ nở trên khóe miệng.

Lục Ninh thấy Tưởng Đạc không có mở hộp mà chỉ nhìn chằm chằm nhìn dòng chữ trên hộp, vì thế cậu giúp mở hộp đựng tai nghe, sau đó lấy tai nghe iPod từ trong đó ra, nói: “Anh Tưởng Đạc, đưa điện thoại cho em.”

Tưởng Đạc đưa điện thoại cho Lục Ninh, Lục Ninh giúp cậu kết nối điện thoại vào tai nghe, sau đó đeo tai nghe lên: “Em đã thích từ lâu lắm rồi, mà chị em lại không cho em. Chị ấy đúng là rất hào phóng với anh.”

Tưởng Đạc mở phần mềm học tiếng Anh lên nghe thử, chất lượng âm thanh rất rõ ràng, không cùng đẳng cấp với loại tai nghe có dây mười mấy tệ mà cậu dùng.

Lục Ninh sờ lên phần tóc mai trên tai Tưởng Đạc rồi nói: “Chị em bảo anh để tóc dài hơn để lúc đeo tai nghe không bị người khác nhìn thấy, đặc biệt là Tưởng Hằng, nếu anh ta thấy nhất định sẽ cướp cho bằng được.”

“Nói cho chị em biết, anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào lấy đi.”

Tưởng Đạc trịnh trọng đảm bảo, cậu không phải vì chiếc tai nghe đắt tiền, mà vì bốn chữ được khắc trên chiếc hộp màu trắng: U U Lộc Minh.

“OK, nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp, em đi đây!”

“Chờ một chút.” Tưởng Đạc ngăn lại Lục Ninh, sau đó lấy ra mảnh tiêu bản lá phong rất mỏng, bỏ hết đồ trong hộp bút ra, sau đó cẩn thận đặt tiêu bản lá phong vào đó rồi đưa cho Lục Ninh: “Cái này, đưa nó cho chị của em.”

“Oa!” Lục Ninh cảm thán: “Thật đẹp!”

Lá phong được ép trong cuốn sách, năm này qua năm khác, hơi nước bên trong đã bị ép khô, biến thành một tiêu bản màu vàng mỏng manh, còn mỏng hơn cả giấy, có thể nhìn thấy những đường gân lá nhỏ bên trên.

Lục Ninh ngạc nhiên hỏi: “Anh Tưởng Đạc, cái này... cái này đã ép bao lâu rồi?”

“Rất nhiều năm rồi.” Tưởng Đạc nhẹ giọng nói: “Em đừng làm hỏng đấy.”

“Đừng lo, cứ giao cho em!” Lục Ninh cầm lấy hộp bút đã hoen gỉ nói: “Anh có lời nào muốn em chuyển cho chị em không?

Tưởng Đạc lắc đầu: “Cứ giao cho em ấy là được.”

Tất cả lời nói đều có vẻ thừa thãi.

Giữa hai người, đã sớm có thần giao cách cảm rồi.

......

Nương theo ánh nắng chiều tà, Lục U giơ lên mảnh lá phong mỏng manh như cánh ve sầu, ngắm nhìn thật lâu rồi không khỏi thổn thức.

Chỉ có thời gian mới có thể tỉ mỉ khắc họa nên chiếc lá ấy, vậy mà những năm tháng ấy lại hòa quyện cùng tâm ý của cậu thiếu niên, khiến món quà càng trở nên quý giá vô cùng.

Cô bé nhẹ nhàng kẹp tiêu bản lá phong vào cuốn từ điển Tân Hoa Xã dày cộp rồi cất gọn cuốn từ điển vào tủ kính.

Chiếc tủ trưng bày đầy ắp những món quà Tưởng Đạc đã tặng cho cô: những con búp bê bằng nhựa dẻo, hoa hồng giấy, và những chú thú nhỏ được tạc bằng gỗ…

Nhiều năm qua, hai đứa vẫn thường trao nhau quà, Lục U vụng về nên không thể tạo nên món gì đặc biệt, chỉ có thể gửi tặng Tưởng Đạc những món đồ chơi yêu thích của mình.

Tưởng Đạc không dư dả về tiền bạc, nhưng khéo tay nên thường làm ra nhiều món đồ thủ công nhỏ xinh dành tặng cô bé.

Dù giá trị quà tặng giữa hai người có sự chênh lệch lớn, nhưng chẳng ai bận tâm, bởi tấm lòng mới chính là điều quan trọng nhất.

......

Cuối tuần, Lục U dậy sớm, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới rồi nói với mẹ rằng Tô Nhị rủ đi công viên chơi.

Có chút nghĩ ngợi khác biệt, nhưng cô bé không hề nói dối; thực ra là đi cùng Tô Nhị… nhưng không chỉ có mỗi Tô Nhị.

Tần Mỹ Trân đang tưới hoa trên ban công nghe vậy liền hỏi: “Chỉ có hai con gái đi hả? Đi như vậy không an toàn đâu, liệu có con trai đi cùng không?”

“Dạ có ạ, Hạ Minh Phi, một cậu bé cao lớn khỏe mạnh, rất đáng tin cậy.”

Tần Mỹ Trân yên tâm rồi bảo: “Đi đi, nhớ về sớm chút nhé.”

“Vâng ạ!”

Lục U đeo balo bước ra ngoài thì không ngờ Lục Ninh, người mặc quần yếm, đầu đội chiếc mũ nhỏ màu vàng cũng bò theo, túm lấy góc áo chị gái:

“Chị ơi, chị tốt nhất trên thế giới này, cho em đi cùng đi, em cũng muốn đến khu vui chơi.”

Lục U nhẹ nhàng bảo: “Chị đi cùng bạn học, em đi theo làm gì?”

“Em chỉ muốn chơi!”

“Lần sau nói bố mẹ đưa em đi nhé.”

“Không, em muốn đi cùng chị cơ.” Lục Ninh siết c.h.ặ.t t.a.y chị: “Đi với bố mẹ chẳng vui gì.”

Tần Mỹ Trân từ ban công bước vào tiến tới nói: “Hay con dẫn thằng bé đi cùng đi, nó rất thích chơi cùng con mà.”

Lục U do dự một chút, cô bé thật sự không muốn mang theo cậu nhóc nhỏ này.

Lục Ninh thấp giọng uy hiếp: “Chị ơi, tiêu bản lá phong trong tủ của chị đẹp quá.”

“Thôi đi, đi đi!”

Lục U vỗ lưng Lục Ninh một cái, may mà không mạnh quá kẻo suýt bầm dập cậu.

Lục Ninh khan tiếng ho nhẹ rồi ôm n.g.ự.c chạy theo chị ra khỏi nhà.

“Đã biết cách uy h.i.ế.p chị rồi đấy!”

“Hehe, em làm ‘người đưa thư’ lâu rồi, phải tranh thủ chút chứ.”

“Hừ hừ.”

“Anh Tưởng Đạc cũng sẽ tới công viên đấy!”

“Sao em biết?”

“Vì hôm nay 6 giờ sáng chị đã dậy gội đầu rồi.” Lục Ninh nghiêm túc nói: “Chỉ có anh Tưởng Đạc mới khiến chị gội đầu cuối tuần ở nhà, ngoài cậu ấy chẳng có ai!”

“..”

Công viên giải trí Tây Giao mới khai trương, có nhiều trò chơi hấp dẫn như tàu lượn siêu tốc, con lắc khổng lồ, trượt dây trên cao, máy trải nghiệm rơi tự do... Nhiều người lớn tới chơi, thậm chí có cả khách du lịch nước ngoài nghe danh cũng tìm đến.

Tưởng Đạc là người đến sớm nhất. Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề nhất — món quà bà nội tặng nhân dịp sinh nhật. Cậu hiếm khi mặc nó, chỉ khi có dịp trọng đại như đại diện học sinh phát biểu trong lễ kỷ niệm mới mặc thôi.

Lục U nhìn Tưởng Đạc đứng dưới nắng, làn da trắng nõn như tỏa sáng, môi đỏ tươi răng trắng, ánh mắt trong sáng, đúng là người ta viết sẵn hai chữ “đẹp trai” trên mặt cậu.

Thân hình dong dỏng, không cao bằng Hạ Minh Phi, nhưng khi đứng cạnh nhau, Hạ Minh Phi cũng không thể sánh bằng cậu.

“Anh Tưởng Đạc!” Lục Ninh từ xa đã giơ tay vẫy, “Đúng là anh ở đây!”

Tưởng Đạc thấy bọn họ cũng giơ tay đáp lại.

Lục U vô thức chạm và búi tóc mình vừa chải chuốt kỹ lưỡng, chắc chắn nó vẫn chưa tuột rồi mới tiến về phía nhóm bạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-212-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Tô Nhị bóp má nhỏ nhắn đáng yêu của Lục Ninh, cười nói: “Cái đuôi nhỏ, sao em cũng ở đây!”

“Hử! Em không phải đuôi nhỏ đâu!”

Tưởng Đạc tiến đến đứng cạnh Lục U.

Khi cả nhóm tụ tập, cậu luôn đứng sát bên Lục U như muốn ngầm khẳng định họ là đôi bạn thân thiết nhất.

Mặc dù… cả hai không còn gắn bó mật thiết như xưa.

Lục U liếc Tưởng Đạc, nhẹ nhàng hỏi: “Tai nghe dùng có thuận tiện không?”

“Anh rất thích.”

“Thích là tốt rồi.”

Tưởng Đạc cúi xuống, nhìn thấy hai búi tóc xinh xắn trên đầu Lục U được cố định bằng nhiều kẹp đen.

Cậu chạm tay vào búi tóc nhỏ, cau mày hỏi: “Có đau không?”

“Hở?”

“Da đầu trông có vẻ căng ra.”

“..”

Cô bé đã mất tận bốn mươi phút làm theo hướng dẫn trên mạng để tạo hai búi tóc này. Kết quả, cậu chỉ chú ý đến da đầu cô ấy?

“Quá đáng! Chẳng lẽ nhìn xấu lắm sao?”

“Đẹp đấy, nhưng quá chặt, gỡ ra đi.” Tưởng Đạc thật lòng không nỡ, đưa tay định tháo kẹp tóc.

Lục U vội né tránh “móng vuốt” của cậu, bảo vệ hai “quả cầu nhỏ”: “Em cực kỳ vất vả mới buộc được mà!”

“Lần sau anh buộc cho em nhé, làm như là trông đau lắm ấy.”

“Không đau!”

“Không thể không đau được, da đầu đã căng như thế này rồi.”

“Tưởng Đạc, anh… thật nhàm chán!”

Tưởng Đạc phớt lờ, kéo Lục U lại, tháo hết mười mấy chiếc kẹp tóc trên đầu cô rồi dùng đầu ngón tay chải mái tóc đen mượt, buộc lại một búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu, vừa nhanh lại thoải mái và trông cũng rất đẹp.

“Tốt hơn hẳn rồi đấy.”

Lục U bĩu môi: “Có khác gì đâu.”

Cậu cười nhẹ: “Anh chưa biết buộc tóc, nhưng lần sau sẽ giúp em, tay nghề cũng không tệ đâu.”

“Lần gì có lần sau chứ, đừng quên thỏa thuận của chúng ta.”

Hai đứa đã hẹn nhau giữ khoảng cách, không tiếp xúc nhiều suốt mấy năm qua để không ai biết họ vẫn là bạn bè, vì tương lai xa hơn…

Khi trưởng thành thật sự, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Một ánh mắt bất đắc dĩ hiện lên trong đôi mắt đen của Tưởng Đạc, cậu nói: “Khi em lớn lên, anh nhất định sẽ trói em lại.”

“Nói rồi đấy nhé.”

“Ừ.”

Lục U với Tưởng Đạc gặp gỡ bên nhau vốn thuộc về thế giới riêng, ngay cả Lục Ninh cũng cảm thấy mình khi theo chị bị lơ là hẳn.

Cậu bé có chút ghen tị, liều mạng chen giữa hai người, nắm tay cả hai đi về phía trước.

Mua vé vào cửa, giá vé một người là 280 tệ, bao gồm tất cả trò chơi trong khu giải trí.

“Vì trò chơi ở đây rất kích thích nên giá hơi cao hơn những nơi khác.” Hạ Minh Phi hỏi: “Mọi người có đủ tiền không?”

“Chắc chắn rồi, tôi chỉ thích đi chơi!” Tô Nhị nóng lòng tiến về quầy mua vé.

Tưởng Đạc cũng tiến sang cửa khác, lấy tiền từ túi ra: vài tờ năm nhân dân tệ, hai mươi, còn có hai tờ năm mươi, tất cả đều là tiền cậu kiên trì tiết kiệm.

Lục U biết số tiền này là cậu dành dụm bằng cách nhịn ăn nhịn uống.

Nhân viên bán vé nhìn đống tiền lẻ nhàu nát ấy còn có tiền xu, không muốn đếm mà hỏi: “Có tiền chẵn không? Quẹt thẻ cũng được mà.”

Tưởng Đạc lộ vẻ xấu hổ, ngay lúc đó Lục U tiến tới, rút trong túi ra ba trăm tệ đưa: “Tôi có.”

Chẳng đợi cậu trả lời, cô bé tự nhiên bỏ hết tiền lẻ vào ví hoa nhỏ của mình.

“Cảm ơn.” Tưởng Đạc nói.

“Cái đó cần gì cảm ơn, chỉ là đúng lúc em thiếu tiền lẻ thôi mà.” Lục U cười.

“Ui chao, hai người thân nhau thế này, đừng khách sáo ở đây nữa.” Tô Nhị sốt ruột thúc giục: “Chúng ta mau vào thôi!”

Nói rồi, mọi người hướng về cổng chính khu vui chơi.

Trước cổng có hàng dài người xếp hàng, càng chứng tỏ nơi này rất nổi tiếng.

Lục U đi sát bên Tưởng Đạc, ngước nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, dõi theo cuối hàng người.

Nhân lúc cậu ngẩn người, cô nhẹ nhàng lấy ví hoa đựng tiền, nín thở đặt vào túi quần Tưởng Đạc, chỉ mong trong lúc đông người cậu không phát hiện sự khác thường.

Ấy vậy mà vừa đặt ví vào, cô định rút tay ra thì Tưởng Đạc bất ngờ nắm lấy.

Lục U giật mình, hoảng hốt muốn rút tay ra nhưng cậu không cho cơ hội.

Hai người bình tĩnh nhìn nhau, Lục U không giãy dụa, để cậu nắm tay cho đến gần cửa soát vé.

Cô rút tay ra, quẹt thẻ rồi bước vào công viên.

Chiếc ví vẫn ở trong túi Tưởng Đạc, Lục U sợ cậu trả lại nên nhanh chân đến bên Tô Nhị, kéo đi mua kem.

......

Tưởng Đạc gọi Lục Ninh lại, lấy tiền trong ví cho cậu, bỏ vào túi kép trong cặp nhỏ.

Lục Ninh phấn khích reo lên: “Oa! Anh Tưởng Đạc thật tốt bụng! Còn cho em tiền nữa!”

Tưởng Đạc giao hết tiền, chỉ giữ lại ví hoa nhỏ, vỗ vai cậu: “Đấy coi như phí liên lạc cho người đưa thư đây.”

Lục Ninh vỗ n.g.ự.c hứa: “Người đưa thư sẽ cố gắng hết sức, thậm chí c.h.ế.t cũng không ngừng!”

--

Hôm nay là ngày Quốc khánh, công viên đông đúc, trò nào cũng có hàng dài, cả buổi sáng Lục U và mọi người mới chơi được mỗi trò con lắc.

Hạ Minh Phi khá ủ rũ, nghĩ rằng rủ mọi người đi chơi hôm nay quả thật sai lầm.

Nhưng Lục U lại rất vui, cô không quá hứng thú với trò chơi, chỉ cần được đến đây cùng Tưởng Đạc là đã thỏa mãn rồi.

Dù phải xếp cuối hàng cũng chẳng sao, vì giữa họ có quá nhiều chuyện để nói.

Đi vòng vòng trong công viên, Hạ Minh Phi không ngừng càu nhàu, nói lần sau sẽ nhất quyết tới tiếp, trò rơi tự do cậu muốn chơi chưa kịp thử.

Chợt chân Tưởng Đạc dừng lại trước một cửa hàng.

Lục U ngước nhìn, thấy chiếc hộp thư màu xanh lá hình trụ đặt trước cửa, tên cửa hàng là—

“Sứ giả thời gian”

Xuất phát từ sự tò mò, mấy đứa trẻ cùng bước vào cửa hàng “Sứ giả thời gian.”

Bên trong ánh đèn vàng ấm áp, tường treo đầy đủ loại bưu thiếp và phong bì.

Tấm bảng đen nhỏ phía đối diện ghi dòng giới thiệu ngắn gọn:

“Hãy để bạn được gặp gỡ chính mình trong tương lai.”

Tô Nhị bước vào phòng nhỏ, bức tường trong treo nhiều hộp giấy đựng thư niên đại khác nhau, cô bé kêu lên: “Ở đây có nhiều thư quá, tất cả là thư viết cho chính mình trong tương lai sao?”

Lục U tò mò nhìn quanh.

Trên tường là những ngăn kéo gỗ nhỏ, mặt ngoài dán giấy ghi mốc thời gian khác biệt. Một số gửi cho chính mình ba năm sau, có những bức đến từ mười năm sau, lâu nhất cô thấy là hai mươi năm.

Hai mươi năm nữa, liệu cửa hàng này còn tồn tại?

Cô rất nghi ngờ.

Hạ Minh Phi thấy chơi vui nên nhanh chóng hỏi giấy bút từ người bán để viết thư cho bản thân tương lai: “Phải viết cho tôi sau khi thi đại học, bảo tôi nhất định chọn ngành cảnh sát!”

Tô Nhị liền dội gáo nước lạnh: “Bây giờ ai còn viết thư? Gửi bưu điện thì cũng dễ bị thất lạc. Cậu thật sự tin mấy năm sau sẽ nhận được sao?”

“Cũng đúng.”

Công nghệ ngày nay phát triển, chẳng ai viết thư nữa, có chuyện gửi tin nhắn cho nhanh.

Hơn nữa, gửi thư ở đây không rẻ, gửi cho mình sáu năm sau mất 50 tệ rồi!

Lục U nói: “Không đáng tin chút nào. Dù có gửi thành công, tôi còn không chắc sáu năm sau cửa hàng này có còn mở nổi không.”

Vừa dứt lời, một người đàn ông để râu quai nón đặt điện thoại xuống bàn, bất mãn nói: “Mấy đứa nhóc biết cái gì chứ.”

Lục U nhìn anh ta, thấy người còn trẻ, đôi mắt hai mí to sâu thẳm.

Cô đoán đó chính là chủ cửa hàng.

Nói cửa hàng sắp đóng cửa trước mặt chủ, thật bất lịch sự nên cô bé lịch sự xin lỗi: “Cháu xin lỗi ạ!”

Người đàn ông liếc cô, “Ha” một tiếng rồi nhìn lịch: “Tới rồi!”

Lục U thắc mắc: “Cái gì tới ạ?”

“Thứ đó, có thư của nhóc.”

“Cái gì?!” Cô ngạc nhiên: “Ai viết cho cháu ạ?”

“Dĩ nhiên là nhóc rồi.” Người đàn ông xoay tìm thư vừa nói: “Cửa hàng chúng tôi chỉ gửi thư cho chính mình thôi.”

Lục U nhíu mày: “Nhưng cháu chưa từng viết thư cho chính mình.”

Người đàn ông mỉm cười: “Tôi không quan tâm, dù sao nhóc có thư, phải nhận thôi.”

“Chỉ mình cháu thôi đúng không?”

“Ừ, chỉ mỗi nhóc, bạn trai của nhóc không có gì hối tiếc nên không viết.”

Nói xong, anh ta chỉ về phía Tưởng Đạc bên cạnh.

Tưởng Đạc nhìn bưu thiếp, nghe vậy ngẩng đầu.

Lục U đỏ mặt giải thích: “Anh ấy không phải bạn trai cháu!”

Loading...