Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 210: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối
Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:52:10
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không có người lớn ạ.” Lục U nói: “Chúng cháu đến viếng, chú có thể mở cửa cho không?”
“Đã bảy giờ rồi, cửa đóng lúc sáu giờ, ngày mai cứ đến.”
“Nhưng... năm giờ chúng cháu mới tan học, ngày mai cũng không kịp.”
Lục U không muốn cậu phải đi về không, liền làm bộ mặt đáng thương: “Chú ơi, hôm nay là Ngày của Mẹ, chú có thể ưu ái được không? Chúng cháu đến thăm mẹ.”
Cô bé thậm chí dùng cả “đòn nước mắt” tỏ ra yếu đuối.
Người quản lý nhìn nét mặt đáng thương của cô bé, dù sao hôm nay là Ngày của Mẹ, thấy mấy đứa nhỏ đến viếng mẹ...
“Hầy, được rồi, chú cho vào, nhưng chỉ nửa tiếng thôi nhé.”
“Cảm ơn chú ạ!”
Người quản lý mở cửa sắt, ba đứa trẻ bước vào.
Dựa vào trí nhớ, Tưởng Đạc đến ngôi mộ góc đông nam nghĩa trang.
Mộ cỏ mọc um tùm, hoang vắng, rõ ràng lâu ngày không ai chăm sóc.
Lục U giúp Tưởng Đạc nhổ cỏ quanh mộ, Lục Ninh cũng chạy đến giúp, nhưng bị Tưởng Đạc kéo lại: “Em đứng một bên.”
“Ồ, vâng, anh Tưởng Đạc.”
Tưởng Đạc lấy một quả lê đưa cho Lục Ninh: “Anh rửa sạch rồi, em ăn đi.”
Lục U thấy Tưởng Đạc rất tốt với Lục Ninh, dường như còn tốt hơn với mình.
“Em cũng muốn ăn.” Cô nhăn mặt nói.
Tưởng Đạc đưa quả lê khác cho cô, nhưng Lục U từ chối: “Không, để mẹ anh ăn, em nói cho có thôi.”
Tưởng Đạc vẫn nhét quả lê vào tay cô: “Còn nhiều lắm, mẹ không ăn hết được.”
“Em thấy anh rất tốt với Lục Ninh.” Cô nói: “Có phải anh muốn làm anh trai của nó không?”
Tưởng Đạc giật mình, trả lời: “Không phải đâu.”
“Không phải sao? Em biết lúc nào anh cũng giúp nó làm thủ công, tặng Lego, cho kẹo nữa.”
Lục Ninh cắn miếng lê, nói: “Chị ơi, em biết lý do không?”
“Chẳng lẽ em biết?”
Lục Ninh chỉ vào bản thân rồi chỉ vào Lục U: “Hôm nay cô giáo dạy một câu thành ngữ, đọc là… yêu ai yêu cả đường đi.”
Lục U hiểu ý, hơi ngượng mà giả vờ không biết: “Không biết dùng thành ngữ thì đừng có bừa đấy.”
“Em tuyệt đối không bừa đâu.”
“Em còn không thừa nhận à?”
Tâm trạng Tưởng Đạc đã thoải mái hơn nhiều. Cậu vừa nghe hai chị em tranh luận, vừa cười và dọn sạch cỏ quanh mộ.
Cuối cùng, bia mộ lộ ra, Lục U tò mò lại gần, thấy bức ảnh đã phai màu, trong lòng thầm thán phục—
Mẹ Tưởng Đạc đẹp quá!
Cặp lông mày của Tưởng Đạc hoàn toàn thừa hưởng từ mẹ, tựa đóa hoa đào mùa xuân tươi sáng, khiến con tim say đắm.
Tưởng Đạc đặt từng quả lê lên đĩa trước mộ rồi nói: “Trước đây anh không thích bà ấy. Tính bà kỳ lạ, nhiều năm bệnh đau lúc nào cũng mắng anh, bảo anh cút đi, đừng làm phiền bà.”
Lục U và Lục Ninh im lặng lắng nghe giọng đều đều của cậu: “Những năm tháng con cần mẹ nhất, lại không có tình thương. Anh bắt đầu học cách ghét mẹ. Mẹ mất, anh cũng không rơi một giọt nước mắt.”
“Bà ấy bệnh lâu, dì Lâm nói bà không thật sự ghét anh. Bà lo không sống lâu, biết sớm muộn anh phải về nhà họ Tưởng, nên mắng mỏ để anh ghét bà mà không oán nhà mới…”
Lục U nhìn nét mặt đau khổ hối hận của Tưởng Đạc, lòng chùng xuống, ngồi bên cạnh đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Đúng vậy, nếu anh cứ nhớ đến bà, sẽ bất bình cho bà ấy, nghĩa là… anh chịu thiệt.”
Dù ở nhà họ Tưởng mà không cảm nhận được sự tồn tại, vẫn bị coi là cái gai, cái đinh trong mắt Từ Tình. Nếu phản kháng, cậu sẽ không thể lớn lên yên ổn đâu.
“Anh không biết dì ấy nói có đúng không, không còn cách kiểm chứng nữa.”
Tưởng Đạc quay đầu nhìn bia mộ rêu phủ, gương mặt người phụ nữ xinh đẹp phai màu trên đó.
“Dù sao, bà ấy cũng mất rồi, mọi chuyện chẳng còn ý nghĩa nữa.”
“Mà có ý nghĩa chứ!” Lục U đứng lên, giọng mạnh mẽ: “Điều đó chứng tỏ anh không bị từ chối! Khi anh đến thế giới này, đã có ai đó đặt hi vọng và tình yêu vào anh, chính là mẹ anh!”
Tưởng Đạc sững sờ nhìn cô, mây mờ trong mắt dần tan biến.
Lục Ninh cũng nhanh chóng đứng lên, vỗ bụi quần, gật đầu: “Đúng! Chị nói đúng!”
Cuối cùng, rối bời trong lòng Tưởng Đạc được tháo gỡ. Cậu đứng dậy, thoải mái chưa từng có, lấy trong cặp ra bức thư, dùng bật lửa đốt.
“Ơ, đây không phải bài tập văn của anh sao? Cô giáo bảo bổ sung mà giờ đốt rồi?”
“Đây là thư gửi mẹ.” Tưởng Đạc giơ tờ giấy cháy lên, cho tro bay theo gió: “Chỉ khi cháy, bà ấy mới đọc được.”
Lục U lặng lẽ gật đầu, nhìn tờ giấy cháy biến thành tro bay theo gió.
“Anh viết gì thế?” Cô hỏi.
“Không nhiều, về cuộc sống hiện tại và lý tưởng tương lai.”
“Lý tưởng của anh?”
Lục U chưa từng nghe cậu nhắc đến, tò mò hỏi: “Là gì vậy?”
Tưởng Đạc liếc cô: “Em quên rồi sao?”
Lý tưởng đó chính là cô bé đã trao cho cậu.
“Hở?”
“Quên thì thôi.”
Nói xong, cậu xoay người đi về phía cổng nghĩa trang, Lục U bước theo sau: “Tưởng ca ca, nói em nghe đi... nói cho em biết đi...”
“Sau này em sẽ hiểu.”
Khi ba người bước đến cổng nghĩa trang thì trời bỗng đổ mưa lớn. Các em chạy nhanh vào mái hiên phòng bảo vệ trú mưa.
Không ai mang ô, nhân viên bảo vệ để các em trong nhà, đợi mưa tạnh rồi gọi taxi về.
Phòng bảo vệ chật chội, Tưởng Đạc ngồi trên ghế nhỏ, trông có vẻ sốt ruột.
Trong khi đó, Lục U và Lục Ninh bình thản chơi chi chi chành chành, không để ý đến vẻ lo lắng của Tưởng Đạc.
Cơn mưa đến nhanh, đi cũng nhanh, nửa tiếng sau trời quang đãng. Người quản lý gọi taxi cho ba đứa về khu chung cư.
Chiếc xe đỗ trước cổng tiểu khu, khi Lục U vừa xuống đã thấy hai chiếc cảnh sát đứng trên đường.
Tần Mỹ Trân và Lục Vân Hải đứng ở cửa, lo lắng nói chuyện với cảnh sát. Tưởng Dật Thành và Từ Tình có mặt, còn nhóm Tưởng Hằng đứng phía sau xem kịch.
Thấy Lục U và Lục Ninh trở lại, Tần Mỹ Trân chạy đến ôm Lục Ninh khóc nức nở, giọng run rẩy: “Các con đi đâu thế! Mẹ lo c.h.ế.t mất!”
“Con... bọn con... đi chơi...”
Lục U sợ dáng vẻ đó của mẹ, ấp úng không nói nên lời.
Khi thấy hai em trở lại, bảo mẫu cũng thở phào, ngồi bệt xuống đất.
Từ Tình tiến đến, bất ngờ giơ tay tát một cái vang “bốp” lên mặt Tưởng Đạc.
“Giỏi lắm, dám đưa con người ta đi chơi? Nếu xảy ra chuyện, mày biết tay rồi đấy!”
Đầu Tưởng Đạc nghiêng sang trái, môi khô cứng mím chặt, không đáp lời.
Tưởng Hằng thấy vậy hò hét cổ vũ: “Đánh nó đi! Đánh nó đi!”
Nói xong, nó còn đá mạnh vào đầu gối Tưởng Đạc.
Lục U muốn chạy tới bảo vệ, nhưng Lục Vân Hải giữ c.h.ặ.t t.a.y cô.
“Bố! Bọn họ...”
“Bố!”
“Về nhà! Hừm, chuyện của con vẫn chưa xong đâu!”
Sau khi nói xong, ông bỏ qua sự phản kháng của Lục U và kéo cô bé về nhà.
“Con không có!” Lục U hét lên, muốn thoát khỏi xiềng xích của bố mình nhưng Lục Vân Hải lại nhấc cô bé lên như một con gà con, mang cô bé về nhà.
Lục U quay lại nhìn Tưởng Đạc, bàn tay đang bảo vệ đầu của cậu hạ xuống, nghiêng mặt nhìn cô bé.
Cậu nở một nụ cười và nhẹ nhàng nói bằng khẩu hình: “Ngoan, không sao đâu.”
Buổi tối về đến nhà, Lục U đã khóc và giải thích cho bố mẹ về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, nhận mọi trách nhiệm về mình.
Vốn dĩ là lỗi của cô bé, trước khi Tưởng Đạc xuống xe không biết phía sau còn có “cái đuôi nhỏ”. Nếu biết, cậu nhất định sẽ đuổi cô bé về.
Nhất là... đứa ngốc Lục U này, lại còn dám mang Lục Ninh theo.
Có thể tưởng tượng được, sau khi bố mẹ về, không thấy con trai và con gái ở nhà, bảo mẫu hỏi gì cũng biết đã khiến họ lo lắng đến mức nào, phải gọi thẳng cho cảnh sát.
“Tưởng Đạc cái gì đều không biết, anh ấy không đưa con đi ra ngoài, là tự con... con bám theo anh ấy ra ngoài.”
Lục Ninh không hiểu gì cũng vung tay lên: “Con có thể làm chứng! Chị đi theo anh Tưởng Đạc, con đi theo chị...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-210-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Rốt cuộc các con đã đi đâu!” Lục Vân Hải sốt sắng hỏi: “Có biết bố mẹ lo lắng lắm không!
“Bọn con... bọn con đi thăm...”
Lục Ninh còn chưa kịp nói xong, Lục U đã nhanh chóng nháy mắt bảo cậu đừng nói ra.
Cậu bé rất thông minh, vô cùng ăn ý với chị gái, sau khi nhận được tín hiệu lập tức im lặng.
“Tại sao phải giữ bí mật? Cái gì ngay cả bố mẹ cũng không thể nói à?”
Lục U không biết có nên nói hay không, bởi vì cô bé không chắc liệu Tưởng Đạc có muốn người khác biết về mẹ của mình hay không.
Nếu chuyện về mẹ của Tưởng Đạc truyền đến tai của Từ Tình, nhất định rất tức giận.
Lục U đã là một nửa người lớn rồi, hiểu sự lúng túng của Tưởng Đạc trong nhà họ Tưởng, cô bé quyết định giữ bí mật cho cậu: “Bọn con chỉ… ra ngoài chơi một chút thôi, không đi đâu cả. “
“Giỏi lắm, lớn rồi, cũng có bí mật riêng mình rồi.” Tần Mỹ Trân tức giận nói: “Mẹ thấy mấy năm nay con và Tưởng Đạc thân thiết quá rồi đấy.”
“Mẹ, mẹ đừng trách Tưởng Đạc, anh ấy thật sự không biết bọn con đi theo, tất cả đều là lỗi của con.” Giọng nói cô bé nhỏ như muỗi kêu, không có chút sức lực nào cả.
Nếu không phải có cô bé và Lục Ninh đi theo, Tưởng Đạc dù có về nhà muộn thế nào cũng không bị phạt, bởi vì sẽ không có ai quan tâm đến cậu.
Bây giờ tất cả mọi người đều cảm thấy Tưởng Đạc lừa Lục U và Lục Ninh ra ngoài.
Lục U vô cùng hối hận.
Xuyên qua cửa sổ, Lục Vân Hải liếc nhìn nhà họ Tưởng, do dự nói: “Hay là, anh đến nhà họ Tưởng một chút, nói với họ rằng con của chúng ta vẫn ổn.”
Tần Mỹ Trân cản lại: “Đừng đi, hôm nay bọn nó to gan như thế. Lần này may mắn không có chuyện gì xảy ra. Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Nếu gặp phải kẻ xấu thì sao? Em nghĩ cũng phải dạy cho bọn nó một bài học.” “
Lục Vân Hải nghe vậy cũng không kiên trì nữa.
Tiểu nha đầu lúc này vừa hối hận vừa lo lắng, lấy mu bàn tay lau nước mắt, cùng không dám khóc thành tiếng, hoàn toàn mất đi dáng vẻ kiêu ngạo vì cưng chiều ngày thường.
“Con và Tưởng Đạc, sau này đừng chơi với nhau nữa.” Tần Mỹ Trân nghiêm mặt nói: “Các người đều đã lớn, không thể lúc nào cũng dính với nhau như hồi bé được.”
Lục U mở to hai mắt, khó hiểu nói: “Tại, tại sao lại không thể!”
“Bởi vì con lớn rồi.”
“Lớn rồi thì sao ạ, bọn con đã nói sẽ mãi làm bạn tốt của nhau rồi.”
“Đứa trẻ đó... dù sao cũng không phải là đứa nhỏ xuất thân từ gia đình bình thường, tâm tư rất sâu.”
Thực ra từ lâu Tần Mỹ Trân đã muốn nói về chuyện này với Lục U, nhưng bà vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, cho nên hôm nay đành phải nói thẳng.
“Trước đây thằng bé còn nhỏ, bố mẹ nghĩ nó đáng thương nên thường mời nó đến nhà chơi. Nhưng giờ hai đứa đã lớn, bố mẹ có thể thấy rõ thằng bé... rất khác những cậu bé bình thường khác. Bố mẹ lo lắng con ở bên cạnh thằng bé lâu ngày sẽ bị ảnh hưởng. “
Lục U nước mắt lưng tròng nhìn Tần Mỹ Trân, hỏi vặn lại: “Một cậu bé bình thường trong lời mẹ là chỉ những đứa như Tưởng Hằng sao? Bố mẹ cho rằng người như vậy mới là bình thường, còn anh ấy thì không bình thường sao!”
“Lục U, đừng cãi nhau với mẹ con.” Lục Vân Hải cũng nói: “Những năm này bố mẹ đối xử với Tưởng Đạc thế nào, trong lòng con cũng hiểu rõ, bố mẹ không hề có thành kiến với thằng bé.”
“Vậy tại sao không để con chơi với anh ấy chứ?”
“Bởi vì con là con gái duy nhất của bố mẹ, là bảo bối của bố mẹ, bố mẹ sẽ cố gắng hết sức để tránh bất kỳ thứ gì gây ảnh hưởng xấu đến con.”
“Tưởng Đạc sẽ không ảnh hưởng xấu đến con!”
Lục U bây giờ không đau lòng nữa, mà là tức giận.
Cô bé cảm thấy bố mẹ mình không thấu tình đạt lí, không muốn nói chuyện với họ nữa.
Hơn nữa tối nay... là cô bé đuối lý, nếu còn tiếp tục nói thì tất cả đều là do cô bé vô lí gây sự.
Lục U vừa khóc vừa chạy về phòng, Lục Ninh cũng vội vàng đuổi theo như muốn an ủi chị gái, nhưng lại bị Lục U chặn ngoài cửa.
Lục Vân Hải nhìn Tần Mỹ Trân, hỏi một cách không chắc chắn: “Chúng ta làm như vậy, có quá đáng lắm không.”
Tần Mỹ Trân thở dài một hơi, nói: “Anh đã quên lời nói đùa của Tưởng lão phu nhân năm đó rồi sao, nói muốn cùng nhà chúng ta đính ước từ bé.”
“Đây không phải là chuyện tốt sao, quan hệ của hai đứa nhỏ cũng tốt.”
“Em không nghĩ đó là chuyện tốt.” Tần Mỹ Trân rầu rĩ nói: “Chúng ta có thể mời thằng bé đến nhà chơi, buổi tối cho nó ngủ lại nhà, đối đãi với nó như con ruột của chúng ta, nhưng em chỉ có đứa con gái này thôi. Ai biết sau khi nó phải chịu đựng tất cả những chuyện này tương lai sẽ biến thành bộ dáng gì chứ. “
“Nhưng như vậy, Tiểu U rất đau lòng đấy, từ nhỏ bọn nó đã thân nhau rồi.”
“Đau dài không bằng đau ngắn. Trẻ em ở tuổi này quên nhanh lắm. Khi có bạn mới nó sẽ tốt lên thôi.”
--
Sáng hôm sau, Lục U vội vã đeo balo ra khỏi nhà, lại thấy Tưởng Đạc không còn đợi cô bé ở dưới nhà như mọi khi.
Cô bé chạy đến biệt thự nhà họ Tưởng gọi cậu thì thấy Tưởng Tư Địch đi ra và nói: “Thằng nhóc kia trước khi trời sáng đã đi rồi.”
“Chị, tối hôm qua... Tưởng Đạc không sao chứ?”
“Cả đêm nó ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo dưới tầng hầm, nhưng nó cũng quen rồi, không sao đâu.”
“Không bị đánh chứ ạ?”
“Không bị, đừng lo lắng, chỉ là không được ăn tối và ăn sáng thôi.”
“Cảm ơn chị, em đi đây ạ!”
Lục U chạy ra ngoài như một cơn gió, mua bánh quẩy rán và sữa đậu nành ở cửa hàng ăn sáng ngoài trường mang lên lớp.
Trong lớp học, Tưởng Đạc ngồi vào chỗ của mình, cúi đầu lật xem sách, Lục U đặt bánh quẩy và sữa đậu nành đến cạnh tay cậu, cẩn thận từng li từng tí nói: “Ca ca, ăn điểm sáng đi.”
“Ăn rồi.” Tưởng Đạc thờ ơ nói: “Trên đường tới đây đã mua tiểu long bao rồi.”
“Ồ.”
Lục U thấy má phải của cậu hình như vẫn còn sưng đỏ, cô bé định đưa tay định sờ, nhưng chưa kịp chạm vào Tưởng Đạc đã nghiêng đầu tránh né.
“Tất cả là lỗi của em.” Lục U trách móc: “Là do em quá tùy hứng, làm liên lụy đến anh.”
Tưởng Đạc đặt sách giáo khoa xuống, nói với cô bé: “Lục U, sau khi tan học, chúng ta đừng đi cùng nhau nữa.”
Biểu tình trên mặt Lục U cứng đờ, hồi lâu, mới chậm rãi phun ra một câu: “Có phải bố mẹ em nói gì với anh không?”
Tưởng Đạc lắc đầu.
Nhưng ngay cả khi hai người không nói gì, từ những biểu hiện do dự của họ trong khoảng thời gian vừa qua, Tưởng Đạc cũng có thể đoán được một chút manh mối.
Cậu biết bố mẹ Lục đang lo lắng điều gì.
Nhưng Lục U không thể tiếp nhận được chuyện này, ánh mắt cô bé đau xót, có chút hụt hẫng.
Trái tim của Tưởng Đạc gần như xoắn vào nhau, cậu mở hộp sữa đậu nành Lục U mua cho mình, dùng ống hút uống một ngụm như muốn an ủi cô bé.
Nhưng chẳng hề có tác dụng.
Khuôn mặt của cô gái nhỏ vẫn tái mét, như một đứa trẻ đang luống cuống chân tay bị mất món đồ chơi quý giá nhất của mình.
Cô bé dùng giọng điệu rất nhẹ rất nhẹ, run rẩy hỏi: “Là không làm bạn bè nữa sao?”
Tưởng Đạc rũ mắt xuống, bàn tay dưới ngăn bàn siết thật chặt –
“Lục U, em có muốn ở bên anh mãi mãi không? Chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau cả đời.”
“Em... tất nhiên là em muốn! Đây là chuyện em muốn nhất.”
“Vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời anh.”
“Ý anh là gì...”
“Sau này khi tan học, em không được đi cùng anh nữa, cũng không được chơi với nhau sau giờ học nữa. Có lẽ sau này cũng không thể ngồi cùng bàn nữa. Chúng ta chỉ có thể coi là người quen biết mà thôi... những điều này, em đều phải đảm bảo sẽ làm được, đừng cứng đầu, đừng cãi nhau với bố mẹ. “
Sau khi cậu nói điều này, đôi mắt của Lục U đỏ lên.
Cô bé thấp giọng nức nở nói: “Đây không phải là nghỉ chơi nữa sao, giống như em và Kiều Mỹ Vân đã nghỉ chơi với nhau ấy.”
“Không phải là nghỉ chơi.” Tưởng Đạc như muốn an ủi, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô bé, trầm giọng nói: “Chỉ là tạm thời thôi.”
“Em không muốn, em muốn chơi với anh, không muốn xa cách anh.”
“Lục U...”
Tưởng Đạc cảm thấy trong cổ họng có cái gì đó nghẹn lại, cậu không nói được lời nào, ngoại trừ tên của cô bé.
Hai chữ đó được cậu nói ra bằng sự xót xa và trìu mến.
Nhưng cậu biết rằng không một bậc cha mẹ nào lại tin tưởng một đứa trẻ có xuất thân như cậu.
Bố mẹ Lục cho phép con gái của mình chơi với cậu lâu như vậy đã vô cùng bao dung rồi.
“Lục U, lớn rồi, không thể cứ chơi cùng nhau vô lo vô nghĩ như hồi còn bé nữa. Em là con gái, còn anh là con trai, dù mối quan hệ của chúng ta tốt đẹp đến đâu cũng nên giữ một khoảng cách nhất định.”
Dường như Lục U không nghe vào lời cậu nói, cứng đầu đáp: “Em không quan tâm nhiều như vậy!”
“Lục U, anh cũng muốn mau lớn, cũng muốn nỗ lực để kiểm soát vận mệnh của chính mình. Nhưng bây giờ anh... không còn cách nào cả.” Con ngươi Tưởng Đạc thu lại, đè thấp giọng nói: “Trước đây anh sợ nhất là bóng tối, bây giờ không còn sợ nữa, bởi vì anh có thể ngủ say, khi tỉnh lại có thể nhìn thấy bình minh, nhưng em biết hiện tại anh sợ gì nhất không?”
Lục U nhướng đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu.
Cậu cố sức nói: “Anh sợ nhất chính là khi trời đã sáng rồi, mà anh lại không còn em nữa”.
Từ ánh mắt tràn đầy sức mạnh của Tưởng Đạc, Lục U hiểu được sự sợ hãi và bất lực của cậu.
Cô bé không còn là một đứa trẻ không rành thế sự, cô bé biết người thiếu niên trước mặt đang cố gắng sống sót như thế nào, cậu nhất định đã cân nhắc kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định như vậy.
“Vậy… vậy được rồi.” Rốt cuộc Lục U cũng gật đầu, còn nói thêm: “Nhưng anh đã hứa với em, chỉ là giả vờ, anh không được thực sự xa lánh em.”
“Đương nhiên.” Tưởng Đạc sờ sờ đầu cô bé: “Em là em gái nhỏ của anh, sao anh có thể thật sự xa lánh em được chứ.”
......