ĐỔI MỘT PHU QUÂN KHÁC LÀ ĐƯỢC RỒI - 9

Cập nhật lúc: 2025-10-04 15:06:21
Lượt xem: 141

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngài nhẹ thở dài: 

 

“Chỉ tiếc cho đứa con của trẫm.”

 

Hoàng hậu cúi mắt, vẻ bi thương.

 

Không hổ là đế hậu, phụ mẫu diễn thật quá đạt, chỉ thái tử là diễn tới, rõ ràng định giả vờ thương tâm, khóe miệng cứ nhếch lên, mẫu hậu véo cho một cái, nó mới miễn cưỡng bày bộ dạng đau khổ.

 

Quần thần vội vàng an ủi.

 

Triều đình đều , đế hậu từng mất một trưởng công chúa, chỉ là đứa bé thất lạc mười mấy năm, những năm qua mạo danh đến hàng ngàn, hẳn chẳng thể tìm .

 

“Hoàng thượng, nương nương xin chớ lo, trưởng công chúa phúc lớn mạng lớn, tất thiên tướng phù hộ!”

 

“Nay bốn bể thanh bình, ai chẳng khen là công lao của hoàng thượng, trời đất đức hiếu sinh, nhất định sẽ giúp ngài tìm công chúa!”

 

an ủi, tất nhiên cũng kẻ nhân cơ hội kiếm lợi.

 

Đám thần thuộc phe Lạc Vương tâu rằng:

 

“Hoàng thượng, nương nương, quận chúa Đỗ Vân lớn lên gối hai vị, chẳng khác nào con gái ruột.”

 

“Quận chúa cùng hai vị tình thâm như hải.”

 

“Hoàng thượng, nương nương.” 

 

Đỗ Vân cũng chen

 

“Nhi thần nguyện hiếu thuận hầu hạ.”

 

Ta suýt nữa thành tiếng, nàng thật tự tô vàng lên mặt, còn tự xưng nhi thần.

 

Thấy mẫu hậu và sắp nhịn nổi mà lật bàn, may mà phụ hoàng lấy kịch bản.

 

“Những lời thôi khỏi.”

 

Hoàng đế nhạt: 

 

“Quận chúa, bên cạnh ngươi chẳng chính là thám hoa lang do trẫm điểm .”

 

.” 

 

Đỗ Vân rạng rỡ, chẳng hề né tránh, nắm tay Cố Tuyên: 

 

“Tuyên lang tài hoa ngút trời, hoàng thượng quả là minh chủ.”

 

Cố Tuyên xúc động, tiến lên quỳ xuống: 

 

“Tham kiến hoàng thượng.”

 

“Xem quận chúa và ngươi quan hệ chẳng hề cạn.”

 

Đỗ Vân vội chen lời: 

 

“Hoàng thượng, chúng thần nữ bàn chuyện hôn sự.”

 

Cố Tuyên cũng gấp gáp gật đầu: 

 

.”

 

“Ồ?” 

 

Hoàng đế khẽ nhíu mày: “ trẫm nhớ ngươi thê thất.”

 

Hai đồng loạt nghẹn lời, hiển nhiên ngờ hoàng thượng sẽ nhắc đến – kẻ vô danh .

 

Sắc mặt Cố Tuyên lúc xanh lúc trắng, đỏ bừng. 

 

Đỗ Vân cũng thoáng hoảng loạn, gượng :

 

“Hoàng thượng rõ, Cố lang và vị phu nhân sớm đoạn tuyệt.”

 

Hoàng hậu lạnh lùng hỏi:

 

“Ai gia , thám hoa lang khi còn là tú tài thành , ? Giờ thám hoa liền hưu thê lấy khác?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doi-mot-phu-quan-khac-la-duoc-roi/9.html.]

Thấy hai kẻ kẹt thế, phu phụ Cố gia yên.

 

Họ vội vàng tiến lên, Cố đại nhân dập đầu sát đất:

 

“Khải tấu hoàng thượng, chuyện quả là gia sự. Con dâu là phụ nhân Cố gia, tư tình lăng loàn, trăng hoa ong bướm. Con trai nhịn nổi nhục nhã, mới đành hưu nàng.”

 

Cố phu nhân phụ họa:

 

“Hoàng thượng, đúng , con thật oan ức!”

 

Cố Tuyên cúi đầu im lặng.

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Hoàng đế lạnh :

 

“Vậy ?”

 

Giọng ngài quá lạnh, khiến Cố phu nhân run bắn. 

 

Cố đại nhân cũng thấy chẳng lành, nhưng lời , thể đổi, đó chính là tội khi quân. 

 

Ông liền vội vàng đưa mắt cầu cứu về phía mấy Mộc gia.

 

Đám dân thường “tình cờ” chọn tiến cung, “đúng lúc” an trí ngay nơi Cố đại nhân thể thấy rõ.

 

“Hoàng thượng, phụ mẫu con dâu của thần thể chứng!”

 

Phu phụ Mộc gia cũng ngờ lửa sẽ bén đến , sắc mặt lập tức trắng bệch.

 

Thám tử của bẩm báo, trong thời gian về, hai nhà dựng xong vở kịch “hưu ”. 

 

Sau khi mặc cả, phu phụ Mộc gia lấy ngàn lượng bạc.

 

Họ thậm chí còn bàn một mối hôn sự mới, sính lễ cũng thu, giờ chỉ lo tìm thấy

 

Gặp cảnh , họ tất nhiên dám đắc tội Cố gia nữa.

 

Huống hồ trong mắt họ, vốn là đứa con bất hiếu, bỏ mặc họ mà .

 

Ba Mộc gia quỳ rạp xuống, họ lóc:

 

“Đứa con bất hiếu của chúng thần giờ chẳng . Là phu thê thần dạy con nghiêm!”

 

“Các ngươi!” 

 

Phục Uyên rốt cuộc nhịn nổi, giận dữ quát lớn:

 

“Vô sỉ!”

 

Hắn như rõ ràng là đại bất kính, nhưng phụ hoàng , mẫu hậu , cùng thái tử đồng loạt sang , ai nấy đều hài lòng.

 

“Phục tướng quân, khanh nội tình gì chăng?”

 

Phục Uyên nào thèm để ý bọn họ nghĩ , chỉ mấy câu ngắn gọn đem chuyện từng chịu đựng ở hai nhà hết:

 

“Hai nhà đó, bội tín phụ nghĩa, bán con cầu vinh, đều là hạng tiểu nhân vô sỉ!”

 

Ta vui mừng ấm ức, bình thường thì Phục Uyên là kẻ trầm , gặp chuyện liên quan đến thì chẳng dung nổi hạt cát nào. 

 

Lần , còn sân, , kẻ vốn chỉ nên hậu thuẫn, cướp mất quá nửa phân diễn của !

 

“Ngươi, ngươi!” 

 

Cố đại nhân hẳn ngờ giữa đường nhảy một Trình Giảo Kim, giận vội, đành nghiến răng giận dữ quát:

 

“Ngươi ngậm m.á.u phun ! Bệ hạ, lời đáng tin, vốn là gian phu của con dâu cũ nhà thần đó thôi!”

 

Phục Uyên liếc bằng nửa con mắt:

 

“Cố đại nhân, các ngươi bội tín phụ nghĩa . Với , tuy cầu với Mộc cô nương, nàng vẫn chấp thuận.”

 

Tên !

 

Mặt nóng bừng, vội sắc mặt phụ mẫu, nào ngờ phụ hoàng thì bất đắc dĩ, mẫu hậu thì dùng khăn che miệng , thái tử nín đến đỏ cả mặt.

 

Cố gia, Mộc gia, cùng với Đỗ Vân thì cho rằng bắt nhược điểm của Phục Uyên.

 

Loading...