“Năm đó vì ngươi cưới ?”
Hắn vươn tay xoa đầu , vẫn như thuở nhỏ, nhưng trong mắt mang một tầng ướt át.
“Ta đến Mộc gia… khi đó quá ngu ngốc.”
Thấy dáng vẻ , cũng .
Ta đầu, gạt tay :
“Nói nửa chừng là đồ khốn nạn.”
“Ừ, là đồ khốn nạn.”
Phục Uyên vẫn , gì cũng nhận.
“Tuyết Phù, nay tướng quân, thể chỗ dựa cho nàng. Cố Tuyên phụ nàng, nhất định khiến trả giá!”
“Ngươi đừng vội, chuyện Cố gia còn tính toán khác.”
Phục Uyên mím môi, một lúc mới :
“Nếu nàng rời , cũng giúp nàng…”
“Ngươi nghĩ gì ? Ngày chỉ ham cái gia thế của , chứ con . Nay ngươi tướng quân, còn cần gì?”
Nếu ở mặt khác, chắc chắn mắng là tham vinh hoa, bạc tình lẳng lơ, nước bọt dìm c.h.ế.t.
Phục Uyên giống khác, nở nụ đầu tiên trong ngày.
“Vậy thì quá.”
Bao nhiêu năm, nuông chiều như thế mà chẳng hư hỏng, cũng coi như ông trời phù hộ .
“Phu xe, tiểu đồng và nha của nành võ công bất phàm.”
Ta suýt điểm tâm nghẹn:
“Họ là thuê.”
Ta vốn định với , phụ mẫu ruột tìm kiếm bấy lâu nay chính là đế hậu hôm nay.
nhiều năm qua, thất vọng quá nhiều , nào cũng kéo cùng ôm hy vọng hão.
Lần , chính thức phong công chúa, chẳng dám .
“Thế thì .”
Phục Uyên xưa nay luôn tin :
“Còn chuyện phụ mẫu ruột nàng.”
Ta sặc một cái: “Cái gì?”
Hắn giúp thuận khí đưa nước:
“Ta nhờ tìm giúp nàng, chắc chẳng bao lâu sẽ tin.”
“…Được.”
Ta vội đổi chủ đề:
“ , giờ ngươi theo ai?”
“Trấn Bắc vương.”
Kẻ đ.á.n.h trận giỏi nhất triều, vị dị tính vương ?
“Ông là phụ .”
Gì cơ? Chính là kẻ thừa nhận Phục Uyên ?
“Đích tử Trấn Bắc vương sáu năm mất. Những năm qua ông đem tất cả con ngoài dã thú về đều tìm về. Kẻ c.h.ế.t, kẻ tàn, nay chỉ còn .”
“Giờ Trấn Bắc vương bất lực, nàng yên tâm, sẽ sớm đoạt chỗ ông . Sau dẫu Cố Tuyên tể tướng, cũng thể chỗ dựa cho nàng.”
Được , Phục Uyên nuôi lệch, mà là lệch mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doi-mot-phu-quan-khac-la-duoc-roi/6.html.]
Sau đó hỏi, đáp, gì nấy.
Chờ ăn xong, Phục Uyên đưa khăn tay cho lau vụn bánh nơi khóe môi.
“Nàng định , để đưa.”
“Không cần, sẽ .”
Phục Uyên gật đầu, nhưng sắc mặt u sầu, hệt chú c.h.ó lớn bỏ rơi.
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Ta nhịn , đưa tay xoa đầu , liền cúi xuống, mặc vuốt ve.
Ngày vẫn luôn nuông chiều như thế.
Rõ ràng là thiên tài luyện võ, chỉ vì thích thư sinh, liền theo mấy gã biểu từng xa lánh học tư thục, thi công danh.
Vì thích nam tử mặc áo xanh, hôm nay đuổi theo , liền đặc biệt một chiếc áo choàng xanh.
Chỉ là vóc dáng , vai rộng eo thon, quả thực khiến động tâm.
Ta thuở nhỏ chỉ thích những thiếu niên mảnh khảnh như trúc, đúng là chẳng mắt .
Thấy ánh mắt dừng nơi n.g.ự.c , Phục Uyên khẽ :
“Dạo chiến sự, ăn ít , thể gầy chút.”
Ta vội ngăn: “Cường tráng mới , thể chẳng mấy lạng thịt, yếu ớt hơn cả thì ?”
Nói xong mới nhận buột miệng, ngẩng đầu thấy mặt Phục Uyên đỏ bừng.
Đợi đến khi trở về xe ngựa, Anh Đào và ma ma đều đầy vẻ trêu chọc.
“Tiểu thư, mặt Vũ tướng quân đỏ thế ?”
“Người cho theo thì theo, thật giống một khối đá vọng thê .”
“Tiểu thư…”
Ta liền lấy điểm tâm Phục Uyên gói cho, nhét miệng Anh Đào.
7
Ta còn hết chuyện gặp ở Cố gia và Mộc gia, thì hoàng hậu giận đến nỗi ném vỡ chén .
“Tuyết Phù, đều tại mẫu hậu cả!”
Mẫu hậu ôm lấy nức nở:
“Con sống những ngày tháng gì thế !”
“Cũng tại ông đấy!”
Bà đầu trút giận với hoàng đế:
“Đường đường chủ nhân thiên hạ, tìm một đứa con gái mà cũng mất bao nhiêu năm!”
Phụ hoàng đang giận mà vẫn dỗ dành mẫu hậu:
“Nàng đừng tức giận, hại thể. Trẫm lập tức hạ lệnh, tróc hết thảy nhà bọn chúng!”
Thái tử một bên cũng tức đến tím mặt:
“Đừng tha cho con tiện nhân Đỗ Vân ! Nó là cái thá gì, chẳng qua cho nó chút mặt mũi, mà dám cướp đồ của tỷ tỷ !”
Trong đám , mà chỉ là bình tĩnh nhất, đành từng một khuyên nhủ:
“Đừng vội.”
Sau khi nhận phận, mới , năm xưa khi bắt cóc, phụ hoàng chỉ là một hoàng tử sủng ái, phong cho một vùng đất nghèo khó thiên tai liên miên, hằng năm còn bắc man xâm phạm.
Mẫu hậu vốn là con gái của tướng lĩnh thủ thành, văn võ song , tính tình cương trực mạnh mẽ.
Hai gặp yêu, phủi hoàng dâng biểu xin tiên đế ban hôn, đó mới .
Vốn dĩ một nhà ba hạnh phúc hòa thuận, nhưng ngay cả một hoàng tử sủng ái cũng chẳng tránh ám toán.
Năm ba tuổi, bắc man xâm lấn, nội gian do các hoàng tử khác phái đến trong ngoài tiếp ứng, thành trì thất thủ.