4
Thấy là Cố Tuyên, Anh Đào lập tức nổi giận:
“Hắn còn tới gì? Tiểu thư, là để xe ngựa cán qua luôn .”
Ta nàng chọc :
“Ta còn định bây giờ mưu sát phu quân .”
“Phu nhân.”
Cố Tuyên vẫn gọi ngoài xe:
“Ra lâu bên cạnh uống chén .”
Thực hiểu vị phu quân quá rõ.
Hắn bảo Đỗ Vân rời để gặp , chẳng cần đoán cũng sẽ gì.
nếu xuống xe, thể cứ đó chặn mãi.
Ta sợ chằm chằm, chỉ sợ vì thế mà kế hoạch phát sinh rắc rối.
Ta xuống xe, nhã gian, bảo hạ nhân lui hết.
Cố Tuyên kéo ghế sát bên .
“Tuyết Phù, thật hưu thê, cũng hòa ly.”
“Vậy ? Thế còn quận chúa?”
“Quận chúa tất nhiên chính thê. Nàng … nàng cũng đồng ý để nàng .”
Hắn còn dám miệng lời c.h.ó c.h.ế.t !
Dù rõ con phu quân thế nào, giờ vẫn chọc tức đến nghiến răng.
“Ý ngươi là gì?”
“Ta thật … thật mua cho nàng một tòa nhà ngoài thành. Nếu nàng hưu còn chỗ nào , tới đó ở ? Ta sẽ thường xuyên tới thăm nàng!”
Thì ngoại thất cho !
“Anh Đào…”
Ta định gọi Anh Đào x.é to.ạc miệng .
“Ầm!”
Bình phong trong nhã gian một cước đá văng, một hình cao lớn xông .
“Cố Tuyên, ngươi c.h.ế.t!”
Chưa đợi rõ, Cố Tuyên ghìm chặt tường, bên tai găm một con d.a.o găm.
“Ph… Phục Uyên?”
Cố Tuyên mặt mày trắng bệch:
“Ngươi… ngươi bao giờ về ?”
Phục Uyên?
Người lưng về phía hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, thủ là mãnh tướng.
thanh mai trúc mã mà , rõ ràng là một thiếu niên gầy yếu mê sách mà!
Ta kìm mà gần hơn, đến khi thấy rõ khuôn mặt nghiêng , quả thật là Phục Uyên!
Ta vội lấy khăn che mặt, trộm đưa mắt hiệu cho Anh Đào đang che chở cạnh .
“Mau đưa chạy!”
Anh Đào hai lời, cõng lao thẳng cửa, phóng xuống lầu nhảy lên xe ngựa.
Chưa kịp vững, giục:
“Mau , mau , chúng về cung!”
“Có chuyện gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doi-mot-phu-quan-khac-la-duoc-roi/4.html.]
Ma ma lo lắng.
“Tiểu thư gặp Phục tướng quân.”
Ta Phục Uyên biên cương, nhưng cứ tưởng mưu sĩ.
“Thì gặp vị hậu khởi chi tú .”
Ma ma sắc mặt dịu :
“Nghe là chính trực quả cảm, nhiều lập công lớn nơi biên cương, chắc là ở lâu tiểu thư mà bất bình hộ đạo thôi.”
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Cái gì, ma ma cũng ?
Lại còn khen ngợi đến thế?
Anh Đào gật đầu:
“ ! Tiểu thư, nãy chạy?”
Ta giả vờ ngớ ngẩn ngoài xe.
Tất nhiên là vì, gặp Phục Uyên, chột chứ còn nữa!
5
Phục Uyên quen thuộc quá đỗi, hiện mặt , tất nhiên trùng hợp.
Nhất định là điều gì đó.
Vừa và Cố Tuyên chuyện, luôn khiến cảm thấy trong đó còn ẩn giấu những điều .
Nghĩ tới đây, càng thấy bất an, vội thúc giục:
“Đi nhanh hơn nữa!”
xe ngựa chở nhiều trong phố xá tấp nập, dù thế nào cũng thể nhanh hơn một vị tướng cưỡi ngựa.
Chưa tới tiểu viện thì xe chặn, ngoài xe truyền tiếng :
“Việc gấp, đắc tội. Tại hạ Phục Uyên, cầu kiến Mộc cô nương.”
Ta càng chột , thấp giọng dặn Anh Đào:
“Nói ở đây.”
“Chắc hẳn Mộc cô nương : nàng ở đây.”
Anh Đào, ma ma đồng loạt sang , ánh mắt đầy vẻ hóng chuyện!
Ta cứng mặt biện giải:
“Ta quen…”
“Mộc cô nương định , nhận ?”
Ta đỡ trán, đúng là thanh mai trúc mã chỉ mỗi tật , dù mở miệng, cũng tự bổ sung xong!
“Năm xưa cô nương bảo , nàng gặp lương nhân, cần nữa…”
“Dừng!”
Ta vội cắt ngang:
“Ta gặp ngươi, gặp là chứ gì!”
Không giống lúc chạm mặt Cố Tuyên, ma ma và Anh Đào chẳng nửa điểm ngăn , ngược một giúp chỉnh y phục, một sửa trâm vòng, khiến hoài nghi họ mới là một phe với !
Vừa bên cạnh một lâu.
Ta c.ắ.n răng vén rèm xe, Phục Uyên chờ sẵn, buộc ngựa ở cạnh, chìa tay về phía .
Ta ngẩn , sống mũi cay cay.
Khi còn nhỏ, một xe ngựa dừng hẳn nôn nóng nhảy xuống, ngã sóng soài, khéo Phục Uyên trông thấy.
Từ đó trở , mỗi xuống xe, đều bên đỡ, sợ ngã.
Mấy năm gặp, vẫn giữ thói quen .
Có lẽ vì ngập ngừng lâu, thoáng khựng , liếc bàn tay , rút từ tay áo một chiếc khăn lót lòng bàn tay: