Người vốn chẳng bao giờ chủ động gọi , chỉ nháo và đ.á.n.h , giờ cũng mở miệng:
“Muốn cùng tỷ phu cưỡi ngựa diễu phố!”
Vẫn là phụ nhận điểm bất thường .
“Nếu điểm Thám Hoa, trong nhà hẳn bận rộn lắm, con về lúc ?”
Ta quét mắt ba :
“Cố Tuyên và quận chúa dan díu, hưu con.”
“Cái gì!”
3
“Bị hưu ư?”
Nương thét lên:
“Con gì để Cố Tuyên cần con nữa?”
Đệ cũng bật dậy:
“Tỷ hưu , còn mặt mũi nào cưỡi ngựa dạo phố!”
Phụ cũng đập mạnh bàn:
“Mộc Tuyết Phù, con rốt cuộc gây họa gì ở Cố gia?”
Ta đảo mắt ba gương mặt giận dữ , ngoài dự liệu, quả nhiên chẳng ai trách Cố Tuyên thất tín bội nghĩa, trái bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu .
Ta vốn tưởng sẽ đau lòng lóc, nhưng lúc chỉ thấy trong lòng trống rỗng.
Phụ mẫu vốn như .
Khi còn đời, phụ chỉ là một bộ khoái nhỏ nơi trấn, mẫu thì ở chợ bán đồ thêu.
Là phụ phát hiện kẻ buôn rình rập ở chợ, cứu đứa trẻ bệnh tật quấn .
Năm mới ba tuổi, lên một cơn sốt cao suýt mất mạng, chẳng còn nhớ phụ mẫu ruột họ gì tên gì.
Chỉ nhớ gia đình của lớn, đông , mùa đông tuyết rơi dày đặc.
Ta còn nơi nào để , chính phụ mẫu cưu mang, đặt tên là Tuyết Phù.
Họ ngoài ba mươi tuổi vẫn con, vì thế yêu thương đến tận xương tủy.
Phụ thường vác lên vai, hãnh diện khoe khắp xóm: đây là con gái nhà , là đứa bé gái xinh nhất trấn!
Ta sợ lạnh, mẫu sẽ mua vải bông mềm nhất trong trấn để may áo bông, giày tất ấm áp nhất cho .
Ta thường mang cơm đến nha môn cho phụ , cũng bên mẫu kim chỉ, phụ mẫu đều vui mừng ôm , khen là đứa con gái hiểu chuyện nhất.
Là từ khi nào bắt đầu đổi nhỉ?
Có lẽ là từ lúc đời.
Ta trở thành kẻ sai khiến trong nhà.
Phụ mẫu từng nâng niu trong lòng bàn tay, giờ biến thành dáng vẻ mà chẳng còn nhận .
“Đang nghĩ gì thế!”
Phụ đập bàn:
“Hỏi con đấy, con gây họa ở Cố gia?”
Ta lắc đầu: “Không . Là quận chúa và phu quân tình ý. Phu quân hưu thê lấy mới.”
“Thật là quận chúa hả?”
Mẫu gặng hỏi: “Quận chúa nổi danh nhất kinh thành chỉ một, chẳng lẽ là vị quận chúa thường hầu bên hoàng hậu ?”
“ .”
Mẫu hoảng hốt sang cha:
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doi-mot-phu-quan-khac-la-duoc-roi/3.html.]
“Nếu là quận chúa , Tuyết Phù e là khó mà tranh .”
Phụ vuốt râu, hỏi :
“Con phạm thất xuất ?”
Ta lắc đầu.
“Vậy thì chỉ thể hòa ly.”
“Công phụ bà mẫu hẳn là để Cố lang thoát sạch sẽ, để lúc cưới quận chúa dị nghị.”
“Hừ.”
Phụ : “Đã , vốn ở Cố gia. Nói cho họ , nhà nhận hưu thư, thì đưa ba ngàn lượng bạc !”
Mẫu cuống lên:
“ Tuyết Phù hưu thì ? Chẳng lẽ cứ ở mãi nhà ? Đệ nó sắp chuyện hôn nhân, tỷ tỷ từng hưu thì còn thể thống gì?”
“Gấp cái gì!”
Phụ quát: “Chẳng lẽ Tuyết Phù còn lo gả ? Bà còn nhớ Trương đại nhân chứ?”
Mẫu ngẩn , như chợt nhớ điều gì, mặt nở nụ .
“Ta quên mất! Tuyết Phù, đợi con rời Cố gia, phụ sẽ sắp xếp cho con một mối hôn sự .”
Không cần đoán cũng , Trương đại nhân chính là lão già sáu mươi phẩm hạnh đoan chính còn d.â.m tà, mấy tháng từng gặp ở yến tiệc trong cung.
“Tuyết Phù, con vốn thông minh, chuyện lấy bạc con tự lo liệu chứ?”
Ta phụ mẫu, bao năm qua việc gì thể thể, họ đều giao cho .
Họ quen núp lưng , quen nhận lấy lợi lộc mang về.
Nhờ bám Cố gia mà vững, nay cũng chẳng dám đắc tội với họ.
Hưu thư đổi lấy bạc, cuối cùng vẫn là , gánh hết điều tiếng.
Thấy mãi trả lời, mẫu vội vàng thúc giục:
“Tuyết Phù, phụ con mới kiếm việc trong nha môn, bận rộn lắm. Mẫu thì cả ngày chăm , còn rảnh rỗi. Đòi bạc chẳng cũng là nghĩ cho tương lai của con ? Đợi con tái giá, phụ mẫu mới dễ bề chuẩn hồi môn cho con.”
Ta hỏi, đó nuốt trọn sính lễ?
Nghĩ thấy chán chường, gật đầu cho xong.
Thấy gật, phụ mẫu liền nở nụ :
“Tuyết Phù, ăn chút gì .”
“Nhanh gắp cho tỷ tỷ ít thức ăn!”
Trong bát chỉ thêm vài cọng rau úa.
Ta mỉm , cơm xong cũng chỉ uống một chén .
Ăn xong, chẳng ai giữ , cũng định ở thêm.
Ta dẫn theo mấy thủ hạ, lên cỗ xe ngựa .
Ma ma cẩn thận sắc mặt , hỏi:
“Tiểu thư, về cung chứ?”
“Ừ.”
Thân phận giờ tiện công khai, thể trực tiếp nhập cung.
Mỗi đều ghé phủ viện Hoàng thượng cấp cho, bộ y phục mới tiến cung.
Không ngờ xe nửa phố, chặn .
“Phu nhân, còn lời với nàng.”
Người chặn xe, chính là phu quân của , kẻ đỗ Thám hoa lang.