Bối Tịnh Sơ cho đám thái giám lui , kéo Chu Hoan Tửu phòng, ấn nàng xuống bàn trang điểm.
Tại là bàn trang điểm, vì chiếc bàn còn chất đầy những thứ nàng đang mày mò, còn một chút chỗ trống nào. Ngay cả bàn trang điểm cũng chất ít đồ, chỉ còn một khe hở nhỏ để bày biện thức ăn.
Bối Tịnh Sơ chút ghét bỏ: “Phòng của ngươi bừa bộn như ổ chó, đến chỗ đặt chân cũng .”
Chu Hoan Tửu: ?
Những lời , từ miệng Sơ Sơ , cảm giác hài hòa cho lắm.
Hạo Nguyệt ý mà xách hộp cơm , lấy thức ăn bày cho Chu Hoan Tửu.
Chu Hoan Tửu ăn vội vài miếng cho xong bữa lao thí nghiệm của . Một khắc cũng ngừng nghỉ, xem vì những lời hứa hẹn của nàng, cô bé thật sự nỗ lực.
Xác định c.h.ế.t còn ăn no, Bối Tịnh Sơ liền yên tâm, ngoài đóng cửa , phiền nàng nữa.
Chỉ một đoạn ngắn, phía lưng bỗng truyền đến một tiếng nổ lớn.
Mấy đứa trẻ theo bản năng che tai .
Hạo Nguyệt chỉ che tai trong giây lát, ngay đó dùng cả hai tay nhỏ của che lên mu bàn tay đang bịt tai của Bối Tịnh Sơ.
Mà Bối Tịnh Sơ, trong khoảnh khắc đó, nhận điều gì.
Nàng kìm sự vui mừng, đầu , tẩm cung của Chu Hoan Tửu đang bốc lên khói đen cuồn cuộn, ánh lửa bập bùng.
[Trời đất ơi!]
[Lần đầu tiên mà hiệu quả bùng nổ như ?]
[Tửu ?]
[Tửu của ?]
[Con bé c.h.ế.t chứ!]
[Cứu mạng, sắp chết!]
Hàng vạn suy nghĩ cuối cùng dồn thành một câu: “Cứu mạng! Mau lấy nước!!!”
…
Một tiểu thái giám mặt mày tái mét vội vã chạy Ngự Thư Phòng, thì thầm tai Tưởng công công.
Tưởng Chi Hiền xong kinh hãi, chân mềm nhũn quỳ thẳng xuống đất.
Thấy cảnh , hoàng đế dừng bút, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Chỉ Tưởng Chi Hiền run rẩy : “Bệ hạ, việc lớn !”
“Nhân Thọ Điện… cháy ạ!”
Bối Hằng sững sờ một lúc, bật dậy, mặc kệ cây bút lông lăn xuống bẩn tấu chương.
Hắn thấy đầu óc choáng váng, suýt chút nữa vững.
“Thái hậu và Đại công chúa ?”
Mẫu mới cho gọi Sơ Nhi đến Nhân Thọ Điện, một già một trẻ tụ tập một chỗ, thể hốt trọn ổ.
À, đúng , còn Chu Hoan Tửu mà đang xem trọng nữa.
“Còn Chu nương tử thì ?”
Tưởng Chi Hiền tiểu thái giám bẩm báo, tiểu thái giám vội quỳ xuống.
“Bệ hạ thứ tội! Nô tài từ xa thấy Nhân Thọ Điện bốc khói đen liền chạy đến bẩm báo ngay, vẫn tình hình của các vị chủ tử.”
Hoàng đế thể yên nữa.
Hắn gần như dùng tốc độ nhanh nhất trong đời để chạy đến Nhân Thọ Điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doc-tam-sau-khi-nghe-thay-tieng-long-tieu-cong-chua-bao-quan-luong-cuong-roi/chuong-235-no.html.]
Cũng may, lúc đến nơi, cả ba đều bình an vô sự.
Chỉ là thấy Chu Hoan Tửu, nàng đưa trị thương.
“Phụ , lúc đó nguy hiểm thế nào !”
“Tửu Tửu nổ đến hôn mê, khiêng ngoài đó!”
“Trên còn bỏng mấy chỗ!”
“Phụ , Tửu Tửu thương nghiêm trọng như , thương gân động cốt cũng một trăm ngày.”
“Con bé là nổ, thì ít nhất cũng hai ba trăm ngày chứ.”
“Hay là dứt khoát cho Tửu Tửu nghỉ hẳn một năm ạ.”
Bối Tịnh Sơ cảm thấy đúng là một vị công chúa .
[Nói là sẽ tranh thủ cho bạn công một năm nghỉ phép là tranh thủ ngay.]
[Đây mới thật sự là nghỉ đông.]
[Nghỉ mà một năm thì gọi là nghỉ đông !]
Hoàng đế: “…”
Con hứa hẹn những gì với Chu Hoan Tửu lưng trẫm ?
Nghỉ một năm?
Chuyện như , trẫm cũng dám mơ.
chỉ hâm mộ ghen tị một chút, liền đồng ý yêu cầu .
Bối Tịnh Sơ đang vui sướng đến dậm chân tại chỗ thì Thái hậu dội cho một gáo nước lạnh: “Là Tửu Nhi nghỉ một năm, chứ con nghỉ . Con vẫn mỗi ngày đến thư đường, còn nó chơi, con nhóc con vui cái gì?”
Bối Tịnh Sơ bình tĩnh .
[ nha, vui cái gì ?]
Bối Tịnh Sơ bình tĩnh , buồn bã ôm lấy chính .
Lại dỗ cho Thái hậu ngớt.
Nhìn bộ dạng của Thái hậu và Bối Tịnh Sơ, liền Chu Hoan Tửu tuy thương nhưng chắc chắn quá nghiêm trọng.
Bối Hằng thở phào nhẹ nhõm, của là .
Nếu thì ai việc cho .
Dù là trẻ con cũng thể buông tha.
Trở Ngự Thư Phòng, Bối Tịnh Sơ thần thần bí bí giới thiệu về hỏa d.ư.ợ.c cho hoàng đế.
Bối Hằng từ , nhưng để mất hứng của con trẻ, vẫn tỏ vô cùng kinh ngạc.
chỉ một ánh mắt Bối Tịnh Sơ thấu.
[Uầy~ Diễn xuất của phụ khoa trương ghê~]
Bối Hằng: “…”
Sau đó đầu óc con nhóc hoạt động thế nào, đột nhiên bắt đầu khen .
[Không hổ là hoàng đế nhiều năm, thật đúng là Thái Sơn sụp mắt cũng đổi sắc.]
[Biết tầm quan trọng của hỏa d.ư.ợ.c mà vẫn thể bình tĩnh như , phụ của ngầu thật!]
Lần cuối cùng cũng là mắng , mà là khen .
Bối Hằng vô cùng ấm lòng, thậm chí còn xúc động rơi nước mắt già.