Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-04-14 14:39:02
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 98

 

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Giờ ra chơi chỉ có vài phút, tiếng anh với tớ không khó, coi như là nghỉ ngơi, thay đổi chút không khí.”

Lý do cô đồng ý giúp các bạn khác là vì cô đã đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra. Dù cô không nói ra thì cũng sẽ có người tìm đến hỏi, chi bằng chủ động quy định thời gian, lại còn có được danh tiếng tốt.

Khương Nam kéo Tống Ngọc Lan ra khỏi cổng trường, rồi ghé sát tai cô thì thầm: “Tên Bạch Tiểu Hải vừa nãy, tốt nhất là cậu tránh xa cậu ta ra. Bố cậu ta là chủ tịch huyện Ngọc Lâm đấy.”

“Chủ tịch huyện à?” Nghe đến từ này, Tống Ngọc Lan không khỏi chột dạ.

Cô hiểu rất rõ quyền lực và tầm ảnh hưởng mà chức danh này mang lại, nhưng cô không tỏ ra quá ngạc nhiên.

Khương Nam nhìn Tống Ngọc Lan, tiếp tục nói: “Đúng vậy, Bạch Tiểu Hải là con cưng của hiệu trưởng trường đấy. Nhưng học hành thì chẳng đâu vào đâu, suốt ngày chỉ nghĩ cách lợi dụng mối quan hệ thôi. Vừa nãy cậu ta hỏi bài, mình thấy rõ là đang tìm cớ để làm quen với cậu thôi.”

Tống Ngọc Lan im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu rằng cô đã hiểu ý của Khương Nam.

Chắc Bạch Tiểu Hải thấy cô xinh đẹp, tâm tư của những cậu trai tuổi dậy thì lại bộc phát.

“Yên tâm, mình biết cách xử lý việc này” Tống Ngọc Lan nói với giọng điềm tĩnh.

Khương Nam bám chặt lấy cánh tay Tống Ngọc Lan, kiên quyết nói: “Ấy, bạn bè mà còn khách sáo gì nữa! Sau này tan học mình sẽ ngồi cạnh cậu. Để xem Bạch Tiểu Hải còn dám lại gần không.”

Tống Ngọc Lan nhìn Khương Nam với ánh mắt đầy cảm kích, lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Có một người bạn luôn ủng hộ và quan tâm như Khương Nam đúng là một điều may mắn.

Khi về đến tứ hợp viện, Khương Nam và Tống Ngọc Lan cùng nhau làm bài. Ông nội của Khương Nam trước khi nghỉ hưu là giáo viên ngữ văn, vì vậy điểm Ngữ văn của Khương Nam rất tốt.

Hai người bổ trợ lẫn nhau, nhưng những phần ngữ văn mà Tống Ngọc Lan yếu lại toàn là các đoạn cần học thuộc, nên Khương Nam cũng không giúp được nhiều. Cô ấy chỉ có thể ghi chú những bài học thuộc lòng bắt buộc vào sách Ngữ văn của Tống Ngọc Lan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-98.html.]

Kim đồng hồ đã chỉ đến 10 giờ tối, Khương Nam vừa ra khỏi cửa thì Tống Ngọc Lan liền vội vàng lấy kéo từ trong giỏ đồ ra.

Cô nhìn vào gương, mái tóc dài đến eo của cô buông xuống vai như dòng suối mềm mại.

Ánh mắt Tống Ngọc Lan đầy kiên quyết, tay cầm kéo không ngần ngại cắt phăng mái tóc dài đến ngang tai. Động tác có chút vụng về nhưng rất dứt khoát.

Thực ra cô đã muốn làm vậy từ lâu, chỉ là chưa gặp được thời điểm thích hợp. Nếu thay đổi quá đột ngột thì chắc chắn sẽ khiến người nhà nghi ngờ.

Bây giờ vì để che giấu ngoại hình của mình tốt hơn, cô còn cố tình để lại một lớp tóc mái dày che kín trán và lông mày, như một tấm màn ngăn cách ánh nhìn từ người khác.

Trong gương, hình ảnh của Tống Ngọc Lan đã thay đổi hoàn toàn. Mái tóc ngắn che đi gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm nhỏ nhắn và sống mũi cao thẳng, khiến người khác khó lòng nhận ra toàn bộ gương mặt cô.

Tống Ngọc Lan hiểu rõ, thay đổi này là để bảo vệ chính mình.

Cô không muốn dễ dàng phơi bày bản thân trước bất kỳ nguy cơ nào, dù chỉ là một khả năng rất nhỏ.

Hiện tại cô vẫn còn quá yếu, với ngoại hình nổi bật như vậy, dù không chắc chắn liệu Bạch Tiểu Hải có thích mình hay không thì cô vẫn quyết định hành động trước để đề phòng bất trắc.

Bà nội Tống thấy Tống Ngọc Lan cắt tóc ngắn thì vội vàng chạy lại, đôi tay run rẩy vuốt ve mái tóc ngắn còn lại của cô, giọng đầy lo lắng và quan tâm: “Cháu à, chuyện này là sao vậy? Có phải có ai bắt nạt cháu không? Nói với bà đi!”

“Không có gì đâu, bà ơi~” Tống Ngọc Lan cười nhẹ, tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn nói: “Cháu chỉ sợ tóc dài sẽ làm ảnh hưởng việc học. Kỳ thi đại học sắp đến rồi, chắc chắn cháu phải thi đậu.”

Ánh mắt bà nội Tống lóe lên một tia xót xa, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừ, chỉ cần cháu học tốt là bà yên tâm rồi.”

Sáng hôm sau, Tống Ngọc Lan mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình và quần đen. Khương Nam đứng ở cửa ngỡ ngàng nhìn cô. Hình ảnh của Tống Ngọc Lan đã thay đổi rất nhiều, mái tóc dài thướt tha giờ thành tóc ngắn ngang tai, che khuất nửa khuôn mặt. Những bộ quần áo tinh tế ngày nào cũng được thay bằng áo phông và quần giản dị.

“Cậu… sao lại cắt tóc?” Khương Nam chỉ vào tóc của Tống Ngọc Lan, thắc mắc.

Tống Ngọc Lan cười nhẹ, giải thích: “Như thế này sẽ tiện hơn.”

Khương Nam vuốt mái tóc ngắn của Tống Ngọc Lan, tỏ vẻ xót xa: “Có phải tại những gì mình nói hôm qua không? Bạch Tiểu Hải dù chẳng đàng hoàng gì nhưng cũng chưa làm gì quá đáng cả. Hơn nữa, hôm qua mọi người đều đã thấy khuôn mặt thật của cậu rồi...”

Loading...