Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-04-14 14:36:21
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 95

 

Tống Ngọc Lan cố gắng sử dụng những ví dụ đơn giản, dễ hiểu để giải thích cho Khương Nam.

Khi hai người về đến tứ hợp viện, chỉ nói với bà nội Tống rằng cô đã được chấp nhận vào học, sau đó cả hai cùng vào phòng, lấy bài thi tiếng anh ra giảng dạy.

Bà nội Tống vui vẻ vào bếp nấu bữa tối cho hai người.

Mãi đến 10 giờ tối thì Khương Nam mới luyến tiếc rời đi, trước khi đi còn hẹn: “Mai chúng ta tiếp tục nhé.”

Tống Ngọc Lan vui vẻ đồng ý. Ban đầu cô còn lo không biết làm sao để trả ơn nhà họ Khương, nhưng giờ nghĩ lại thì việc giúp Khương Nam học tập có lẽ là cách tốt nhất.

Cô cũng bàn bạc với bà nội Tống về kế hoạch sắp tới.

Cô quyết định tạm thời chưa mở cửa hàng quần áo. Trong ba tháng tới, cô phải dành thời gian để học thuộc ngữ văn và chính trị. Dù nói khó không khó, nhưng cũng không thể xem là dễ dàng, cô cần phải tập trung toàn lực.

Việc kiếm tiền cũng không cần phải gấp gáp trong thời gian này.

Buổi sáng, cô gọi điện cho Đào Tử và biết rằng nhà máy của anh rể Đào Tử sắp cải tiến, sẽ không còn dễ dàng lấy được nguồn hàng nữa. Đào Tử cũng đã kiếm được kha khá tiền, để tránh gặp rắc rối nên cô ấy cũng muốn tạm thời chuyển sang làm việc khác.

Cô liền gợi ý cho Đào Tử đến Bằng thành để tìm kiếm cơ hội. Trong vài năm tới, “tốc độ Bằng thành” sẽ là một hiện tượng khiến người đời sau phải kinh ngạc.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Bằng thành sẽ từ một làng chài nhỏ phát triển thành một đô thị quốc tế với tốc độ đáng kinh ngạc, đạt được những thành tựu lớn về kinh tế, khoa học, văn hóa.

Nó sẽ trở thành biểu tượng cho sự phát triển và tinh thần đổi mới của Trung Quốc trong thời kỳ cải cách và mở cửa.

Ở một thành phố như vậy thì cơ hội sẽ nhiều hơn so với Quảng Đông, nơi đã phát triển tương đối ổn định.

Sau khi nói rõ kế hoạch của mình, Tống Ngọc Lan bảo bà nội quay về quê, còn cô sẽ về thăm nhà khi có thời gian.

Bà nội Tống rất thương cháu gái, nghĩ đến việc Ngọc Lan phải một mình ở trọ trong huyện, không được ăn cơm nóng, bà không nỡ để cháu ở lại một mình nên nhất quyết đòi ở lại cùng.

Tống Ngọc Lan ôm lấy eo bà nội, áp đầu vào lòng bà, giọng nói nghẹn ngào: “Bà ở lại đây với cháu, thế còn việc ở nhà thì sao?”

“Có chuyện gì thì đã có bố mẹ cháu làm, Tiểu Cảnh cũng đi học rồi, giờ nhà ta cũng không thiếu tiền, bố mẹ cháu có thể lo liệu được. Nhưng cháu gái ngoan của bà thì không thể thiếu bà được.”

Tống Ngọc Lan có chính kiến rõ ràng, bà nội Tống không muốn trở thành gánh nặng cho cháu. Đó là suy nghĩ của bà lúc này.

Trong nhà còn có Tống Đại Cường và Lưu Xuân, mọi thứ cũng không bị bỏ bê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-95.html.]

Nhưng nếu bà không theo Ngọc Lan, chỉ cần nghĩ đến cảnh cháu gái bị người khác bắt nạt hoặc phải chịu đói khát là bà nội Tống sẽ không chịu nổi.

Việc bà nội Tống quyết định ở lại là điều Tống Ngọc Lan đã đoán trước được, vì bà nội cực kỳ thương yêu cô.

Hai tuần trước khi nhập học, Khương Nam gần như ngày nào cũng đến tìm Tống Ngọc Lan để học bài.

Khương Nam không ngừng lẩm nhẩm ngữ pháp và từ vựng, điểm tiếng anh của cô ấy đã có sự cải thiện rõ rệt.

Ngày 28 tháng 2 năm 1981.

Một ngày trời nắng đẹp, tâm trạng của Tống Ngọc Lan rất vui vẻ đi cùng Khương Nam đến trường làm thủ tục nhập học. Sau khi nộp học phí, hai người liền đi đến lớp học.

Trường Nhất Trung không lớn, nhưng khung cảnh yên tĩnh, thoáng đãng, mang lại cảm giác dễ chịu.

Hai người đi thẳng về phía tòa nhà lớp học.

Lớp 12 chỉ có một lớp duy nhất, với tổng cộng 62 học sinh.

Việc Tống Ngọc Lan nhập học đã khiến trong lớp có thêm một học sinh nữa.

Vì vậy, cô không có bạn ngồi cùng bàn.

Khương Nam định xin cô giáo Vu cho ngồi cùng, nhưng Tống Ngọc Lan ngăn lại: “Tớ thích ngồi một mình hơn, như vậy thì không gian cũng rộng rãi hơn.”

Khương Nam thấy Tống Ngọc Lan không nói dối liền gật đầu: “Cũng đúng, học bài một mình sẽ không bị người khác làm phiền.”

Sự xuất hiện của Tống Ngọc Lan như một viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, tạo ra những gợn sóng lan tỏa.

Vẻ ngoài xinh đẹp, thanh thoát và khí chất khác biệt của cô lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các bạn trong lớp, đặc biệt là các nam sinh, ai nấy đều tỏ ra phấn khích.

Họ bắt đầu xì xào, bàn tán, ánh mắt đầy tò mò và mong đợi về cô bạn học mới.

Đối diện với tình huống này, Tống Ngọc Lan cảm thấy hơi không thoải mái.

Cô cúi đầu lặng lẽ sắp xếp lại bàn học của mình, cố gắng không để mình bị phân tâm.

Khương Nam đứng bên cạnh, giúp cô sắp xếp sách vở, cũng không ngạc nhiên trước sự chú ý mà Tống Ngọc Lan nhận được.

Dù sao, lần đầu tiên cô gặp Tống Ngọc Lan thì biểu cảm của cô ấy cũng y như vậy.

Loading...