Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-04-14 14:34:18
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 89

 

Bà nội Tống không muốn khoe khoang, nhưng cũng không định che giấu, liền nói: “Đại Cường với con dâu tôi lên huyện làm việc lặt vặt. Tôi thì ở nhà trông Ngọc Lan và Ngọc Cảnh, làm chút việc thủ công. Ngày tháng cũng tạm ổn thôi.”

Mọi người nghe thấy mức thu nhập không khác gì so với trên thị trấn thì cũng không hỏi thêm gì nữa.

Ai nấy đều bận rộn chuẩn bị đón tết.

Về đến căn nhà đất lụp xụp của họ Tống, khung cảnh xung quanh im lìm và lạnh lẽo. Gió rét rít qua các khe cửa, tờ báo cũ dán trên cửa sổ đã rách tả tơi, khó mà chống chọi với cơn lạnh mùa đông này.

Trong nhà vẫn còn ẩm thấp, những vết loang lổ trên tường như kể về những năm tháng đã qua.

Tống Ngọc Lan đứng giữa sân, tự hỏi liệu căn nhà đất này có chịu nổi đợt tuyết lớn trong mùa đông này hay không.

Bà nội Tống liền gọi Tống Đại Cường dán lại cửa sổ, còn Lưu Xuân thì dẫn Tống Ngọc Cảnh vào nhà thu dọn.

“Ngọc Lan à, bà thay ga giường cho cháu rồi, về phòng mà nghỉ ngơi đi, ở đây có bà với bố mẹ cháu lo rồi.” Bà nội Tống đứng ở cửa gọi.

Tống Ngọc Lan xách túi nhỏ vào phòng, thay bộ áo bông cũ rồi đội khăn đen che đầu, chỉ để lộ đôi mắt to tròn. “Bà ơi, cháu cũng là một phần của gia đình này mà, cháu cũng phải giúp dọn dẹp chứ!”

Bà nội Tống vẫy tay: “Không cần đâu, bố mẹ cháu làm việc này nhanh lắm, chỉ nửa tiếng là xong thôi.”

Tống Ngọc Lan không nghe lời bà nội, liền nhặt cây chổi ở chân mình lên và bắt đầu quét dọn lớp tuyết còn sót lại trong sân.

Bà nội Tống thấy vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, bà vào bếp để chuẩn bị mấy món ăn.

Dưới chân núi, ở cuối thôn, nhà họ Triệu.

“Con nói thật chứ?” Bà Triệu nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái Triệu Hoa, ánh mắt đầy căm hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-89.html.]

“Dạ thật, nhiều người trong thôn đều thấy nhà họ Tống mang về không ít đồ đạc.” Triệu Hoa nhăn mặt, rút tay ra khỏi bàn tay đang bóp mạnh của mẹ mình. “Mẹ, hình như nhà họ Tống sống sung túc hơn chúng ta rồi.”

Lúc Triệu Kiến Quốc và Lãnh Thúy Anh mới đến với nhau thì đã vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp về tương lai của nhà họ Triệu. Bố mẹ Triệu liền quyết định bỏ ruộng vườn, chỉ chờ ngày hai người kết hôn và đón cả nhà lên thành phố. Thế mà nửa năm trôi qua, nhà họ Triệu đã gần như không còn cái ăn, cũng chẳng thấy bóng dáng của Triệu Kiến Quốc và Lãnh Thúy Anh đâu.

Triệu Hoa lại bị vẫn luôn bị Ngô Nhị Ngưu quấy rầy từ sau vụ ngã xuống nước lần trước, trong lòng cô ta càng căm hận Triệu Kiến Quốc hơn.

Sáng nay, khi đi giặt đồ, Triệu Hoa tình cờ bắt gặp nhà họ Tống từ trong huyện trở về, dáng vẻ đầy đắc ý. Không thể chịu nổi cuộc sống hiện tại, cô ta biết mọi rắc rối đều bắt nguồn từ Triệu Kiến Quốc và Lãnh Thúy Anh. Nếu không vì chuyện của hai người họ thì cô ta và Tống Ngọc Lan vẫn còn là bạn thân, vậy thì cô ta đã có thể thoải mái qua nhà họ Tống để nhờ vả rồi.

“Mẹ, hay chúng ta đi tìm anh trai đi?” Triệu Hoa đề nghị.

Bà Triệu có chút ngượng ngùng: “Anh con bận lắm, đừng quấy rầy nó vào lúc đang chuẩn bị thăng chức thế này.”

“Thăng chức, thăng chức, con nghe mãi mà phát chán rồi! Mẹ, nhà mình sắp hết sạch gạo rồi, liệu có cầm cự nổi đến tết không?”

“Con! Đừng có lo, mẹ có tiền đây, mai mẹ sẽ đi thị trấn mua gạo và thịt về ăn tết.”

Triệu Hoa nhìn chăm chăm vào tay mẹ đang lục tìm tiền, ánh mắt càng trở nên u ám. Cô ta biết rõ tình hình tài chính của gia đình mình, từ sau khi phải bồi thường số tiền lớn cho nhà họ Tống thì nhà cô ta đã chẳng còn đồng nào cả.

“Mẹ lấy tiền ở đâu ra?” Triệu Hoa không nhịn được mà hỏi, giọng đầy ngờ vực.

Bà Triệu ngừng lại trong giây lát rồi nhanh chóng trả lời: “Anh con gửi về.”

Nghe vậy, Triệu Hoa cau mày, trong lòng ngập tràn nghi ngờ. “Anh ấy về rồi sao?”

Bà Triệu gật đầu: “Nó chỉ về lấy ít đồ rồi đi ngay, con đi giặt đồ nên không gặp thôi.”

“Cả nhà không nói cho con biết sao? Con có phải con gái của mẹ nữa không?” Triệu Hoa tức giận, giọng cô ta bỗng cao vút. Từ nhỏ, cô ta đã luôn cảm thấy bị bố mẹ bỏ rơi, xem thường. Trước kia, cô ta nghĩ vì Triệu Kiến Quốc là con trai nên bố mẹ thiên vị hơn cũng là điều dễ hiểu. Trong thôn có nhiều nhà cũng trọng nam khinh nữ, nên phần nào cô ta cũng chấp nhận.

Nhưng bây giờ Triệu Kiến Quốc không còn ở nhà, cô ta vẫn bị bỏ rơi như cũ. Sự kiện xảy ra sau khi cô ta ngã xuống nước không chỉ chứng minh rằng bố mẹ không thương yêu cô ta, mà còn khiến Triệu Hoa nhận ra rằng hôn nhân của cô ta sau này rất có thể sẽ chỉ là công cụ để bố mẹ mưu lợi cho Triệu Kiến Quốc.

Đó mới là lý do chính khiến bố mẹ cô ta phản đối chuyện giữa cô ta và Ngô Nhị Ngưu.

Loading...