Chương 87
Tống Ngọc Lan vừa đập trứng vừa hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Chắc là sang năm chị phải lên Bắc Kinh rồi.”
Tống Ngọc Lan ngừng tay, nhìn Khương Nam: “Vì sao?”
Khương Nam khẽ vuốt lại tóc bên tai: “Sang năm chị thi đại học, định thi vào một trường ở Bắc Kinh.”
Khương Nam chưa từng nói với Tống Ngọc Lan về người cha làm quan lớn của mình, dù Tống Ngọc Lan biết đó là cái cớ của Khương Nam nhưng cô cũng không tiện hỏi thẳng.
“Định thi trường nào?” Cô dò hỏi, muốn biết Khương Nam đi là tự nguyện hay bị ép buộc.
“Chắc là trường sư phạm, chị muốn nối nghiệp ông nội.” Khương Nam trả lời đầy quyết tâm.
Thấy vậy, Tống Ngọc Lan thở phào: “Sư phạm à, vậy thì tốt quá rồi.”
“Nhưng chuyện chị muốn nói không phải là chuyện này. Chị muốn hỏi em là năm sau em định học lại cấp ba đúng không? Trùng hợp là ông ngoại chị có một học sinh làm giáo viên ở trường cấp ba. Hôm nay bà ấy tới. Chị liền nhờ bà ấy giữ cho em một chỗ, em chỉ cần đến báo danh thôi.”
“Cảm ơn.”
“Giữa chúng ta không cần phải khách sáo thế.” Khương Nam ngồi xổm xuống, dùng kẹp lửa để thêm củi vào bếp, tiếp tục nói: “Nhưng em ở lại thị trấn để học thì tại sao không mở hẳn một cửa hàng quần áo?”
Nghĩ đến chuyện sau tết bà nội muốn về quê để sống một cuộc sống yên bình, Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Bà nội em dự định sau tết sẽ về quê trồng trọt, nếu em vừa đi học vừa mở cửa hàng thì sẽ không có ai chăm sóc cả.”
Thời này không có điện thoại di động, còn lắp camera thì không khả thi. Mở một cửa hàng cần đầu tư ít nhất là một vạn trở lên, cô không dám tin tưởng giao cửa hàng cho người lạ.
“Vậy cũng được, chị thấy nhà em chẳng thiếu thốn gì cả, em cứ tập trung học hành đi. Sau này thi đỗ vào trường ở Bắc Kinh thì chúng ta lại có thể chơi với nhau rồi.”
Thấy Khương Nam không có ý định nói gì thêm về chuyện gia đình, Tống Ngọc Lan cũng không hỏi nhiều mà chỉ dặn dò: “Nếu chị đi Bắc Kinh trước thì nhớ tự chăm sóc bản thân, đừng dễ dàng tin tưởng ai cả.”
“Biết rồi, chị Ngọc Lan.”
Trời đã tối hẳn, bà nội và mọi người vẫn chưa về, chắc là sẽ ngủ qua đêm tại chùa.
Khương Nam về nhà báo với ông bà nội rồi mang một bộ đồ ngủ sang để ngủ chung với Tống Ngọc Lan.
Hai người nằm trên giường, bắt đầu tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất.
Cuối cùng Khương Nam cũng không nhịn được mà tò mò hỏi: “Hôm nay người đàn ông đó tên là gì vậy?”
“Lục Trạch Dân.”
“Đúng rồi, hai người quen nhau thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-87.html.]
“Chỉ tình cờ gặp trên chuyến tàu đi Quảng Đông thôi.”
“Em có thích anh ấy không?”
“... Chị có thể hỏi thẳng hơn nữa được không?”
“Chị thấy rõ là em thích anh ấy mà.”
Không gian chợt rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Khương Nam lại lên tiếng: “Dù chị chưa từng yêu đương, nhưng chị cũng đã tưởng tượng về mẫu người lý tưởng của mình. Anh ấy nhất định phải cao lớn, đẹp trai, có quan điểm sống đúng đắn, hiếu thảo, hiểu chị và quan trọng nhất là phải có tiền, ít nhất là không được nghèo hơn nhà họ Khương của chị!”
“Yêu cầu của chị cao quá nhỉ. Ở thị trấn này thì có bao nhiêu người dám cạnh tranh với nhà chị chứ?”
“Nên là ở thị trấn này thì chắc chẳng có ai phù hợp, chị phải ra ngoài tìm kiếm. Còn em thì sao? Đã bao giờ tưởng tượng về mẫu người lý tưởng của mình chưa?”
Hồi trẻ cô cũng từng mơ mộng về một người như thế, nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Tống Ngọc Lan nghĩ, có lẽ trải qua bao năm sóng gió kiếp trước, cuộc sống đã mài mòn hết nhiệt huyết của cô rồi.
Dù hiện tại cô vẫn trẻ trung, nhưng bên trong cô lại là tâm hồn của một phụ nữ 45 tuổi. Về tình yêu thì cô có thể có chút rung động, nhưng sẽ không bao giờ hành động bốc đồng nữa.
Cô thử nhớ lại người đàn ông hoàn hảo mà mình từng tưởng tượng trước đây, nhưng hình ảnh ấy quá mơ hồ, cô không thể nhớ nổi nữa. “Chỉ cần phù hợp là được.”
“Nghe chung chung quá. Vậy Lục Trạch Dân có phù hợp không?”
“Em không chắc.”
“Chị thấy anh ấy rất hợp với em đấy. Hơn nữa, anh ấy cũng có vẻ thích em. Hai người mà đi cùng nhau thì chắc chắn sẽ thu hút mọi ánh nhìn!”
“Đừng lo chuyện bao đồng nữa. À, chị còn giữ sách lớp 10 và 11 không? Cho en mượn xem.”
“Quả là tâm linh tương thông, chị vừa định gom lại để đưa cho em đấy.”
Hai người nói chuyện rôm rả đến tận khuya mới ngủ.
Sáng hôm sau, hai người ngủ đến trưa, mãi đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa lớn thì mới tỉnh dậy.
Tống Ngọc Lan mặc áo khoác lông vũ, lầm bầm: “Chị cứ ngủ thêm đi, chắc là bà nội về rồi.”
Trước khi mở cửa thì cô vẫn tin là bà nội về thật.
Cho đến khi nhìn thấy Lục Trạch Dân đứng ở cửa thì cô mới lập tức tỉnh hẳn, đôi mắt còn mơ màng giờ đây đã mở to.
“Ngọc Lan? Là cô à?” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Tống Ngọc Lan nhìn theo giọng nói liền thấy Triệu Kiến Quốc đang đứng sau lưng Lục Trạch Dân. Cô cũng bất ngờ, sau đó nhớ ra Lục Trạch Dân đã giới thiệu anh thuộc quân đội Bạch Sa mà.