Chương 86
Lúc này mũi cô gái đã đỏ bừng vì lạnh, ánh mắt dường như chứa chút sương mờ khi nhìn về phía Lục Trạch Dân, giọng nói dịu dàng: “Đồng chí Triệu nói anh đi dạo, thấy trời bắt đầu đổ tuyết, em sợ anh không biết đường về nhà khách nên ra ngoài tìm anh.”
Nói xong, cô gái mới như nhận ra sự hiện diện của Tống Ngọc Lan, ánh mắt thoáng qua chút oán hận, nhưng lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào: “Chị ơi, chị là ai vậy?”
Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Lục Trạch Dân biến mất, anh quay sang cô gái kia nghiêm nghị nói: “Là một quân nhân mà không biết đường là một điều tối kỵ, cô đang nghi ngờ năng lực của tôi à?”
Tống Ngọc Lan ngẩn người, lời nói của Lục Trạch Dân như mang theo sự trách móc mạnh mẽ.
Cô gái nhỏ liền mím môi, vội vàng xua tay, giọng càng lúc càng nhỏ dần: “Không, em không có ý đó... chỉ là, chỉ là lo lắng cho anh thôi mà.”
Giọng nói của cô ta càng nhỏ dần, cuối cùng như cầu cứu mà nhìn về phía Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan thông minh, lập tức hiểu rõ tình huống trước mắt.
Cô gái này thích Lục Trạch Dân.
Tình cảm vừa nảy sinh trong lòng Tống Ngọc Lan với Lục Trạch Dân nhanh chóng tan biến. Một người đàn ông thu hút nhiều “ong bướm” như vậy thì cô phải cân nhắc kỹ.
Cô không muốn sống những ngày tháng phải luôn chuẩn bị tinh thần đấu trí đấu dũng với những cô gái khác.
Cô nở một nụ cười với cô gái nói: “Chào cô, tôi với đồng chí Lục chỉ là quen biết, tình cờ gặp nhau thôi.”
Rồi cô quay sang Lục Trạch Dân: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi về trước đây.”
Lục Trạch Dân định giữ cô lại, nhưng Tống Ngọc Lan đã bước nhanh, thoáng chốc đã khuất sau cánh cổng tứ hợp viện.
Cô gái kia thấy Tống Ngọc Lan rời đi, ánh mắt đầy oán trách nhìn Lục Trạch Dân: “Anh Lục, cô ấy là ai? Sao em chưa từng nghe anh nhắc đến?”
Lục Trạch Dân lạnh lùng nhìn cô gái kia: “Chuyện này thì có liên quan gì đến cô không? Đừng quên là giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.”
Nghe thấy những lời đó, mũi cô gái kia đỏ lên, mắt lập tức ngấn nước, những giọt lệ long lanh như sắp trào ra. Cô ta cắn môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, giọng run rẩy đáp trả: “Anh trai em đã hy sinh vì tổ quốc, em là người thân của liệt sĩ, chẳng lẽ em không có chút liên quan nào với anh sao?”
Khuôn mặt Lục Trạch Dân càng thêm nghiêm nghị, giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Tôi rất tôn trọng liệt sĩ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có quyền can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi. Cô cũng nên từ bỏ những suy nghĩ vớ vẩn đi, tôi không thích cô.”
Nói xong, anh liền quay người bỏ đi, hướng về phía nhà khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-86.html.]
Cô gái đứng trong tuyết khóc một mình. Đứng một lúc, cô ta nhìn về phía tứ hợp viện phía sau, rồi lại nhìn theo bóng lưng Lục Trạch Dân, cuối cùng cô ta vẫn bước theo sau anh.
Bà nội Tống thấy Tống Ngọc Lan về một mình thì thở dài một tiếng, lắc đầu.
Tống Ngọc Lan về phòng, nằm xuống và trùm chăn kín đầu ngủ một giấc.
Lưu Xuân định hỏi xem Tống Ngọc Lan có chuyện gì, nhưng bị bà nội Tống ngăn lại.
“Con sinh nó ra mà còn không biết tính nó sao? Chắc chắn lại đang trốn tránh rồi. Đừng lo chuyện của đám trẻ nữa. Mẹ thấy Trạch Dân là người thông minh, nhất định sẽ làm Ngọc Lan xiêu lòng.”
“Mẹ~ ai mới là cháu ruột của mẹ đây?” Lưu Xuân bất lực hỏi.
“Tất nhiên là Ngọc Lan rồi. Con không hiểu đâu, Ngọc Lan nhà mình xứng đáng ở bên một người ưu tú như Trạch Dân.”
“Ôi trời, bà nội, mẹ, hai người có thể để con yên tĩnh ngủ được không?” Giọng Tống Ngọc Lan yếu ớt vọng ra từ trong phòng.
Bà nội Tống nói vọng vào: “Thôi được, không làm phiền cháu nữa. Bà thấy tuyết không ngừng rơi, chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi vài ngày đi. Bà với mẹ cháu định đi chùa lễ phật đây.”
“Tuyết rơi lớn thế, mọi người đừng đi đâu nữa.” Giọng Tống Ngọc Lan vang lên từ trong phòng.
“Không sao đâu, mẹ đã hỏi tiểu Huệ rồi, chùa không xa lắm, không phải trên núi, chỉ ở ngoại thành thôi mà.”
Buổi chiều, bà nội Tống chuẩn bị đồ lễ dẫn cả nhà đi khỏi tứ hợp viện.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Tống Ngọc Lan.
Khương Nam đến gõ cửa vào lúc hoàng hôn.
Biết được nhà họ Tống đi chùa chưa về, Khương Nam nhìn tuyết phủ đầy mặt đất: “Tuyết lớn thế này, chắc họ sẽ không về tối nay đâu. Trong chùa có chỗ ngủ nên cũng không cần phải lo lắng.”
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Hình như em có nghe bà em nói là nếu về không kịp thì sẽ ở lại chùa qua đêm để cầu bình an.”
“Ngủ cả buổi chiều à?” Khương Nam tò mò hỏi.
Tống Ngọc Lan gật đầu, bước vào bếp: “Chị ăn tối chưa? Em định nấu mì.”
“Ăn rồi.” Khương Nam cũng theo cô vào bếp, định hỏi về chuyện của Lục Trạch Dân, nhưng thấy Tống Ngọc Lan không muốn nói nên lại thôi: “À, chị có chuyện muốn nói với em.”