Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-04-12 00:55:24
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 74

 

Dù không khó khăn nhưng công việc này lại khá rườm rà, phải đi lại nhiều lần vì không có căn cước hay điện thoại như trong tương lai.

May mà sau nửa tháng, cuối cùng cô cũng hoàn thành mọi thủ tục.

Đúng lúc này, huyện Ngọc Lâm cũng đón đợt tuyết lớn nhất trong năm.

Tuyết lớn đến mức nào ư?

Sáng hôm ấy, khi Tống Ngọc Lan tỉnh dậy thì cô liền phát hiện cửa chính không thể mở nổi. Cuối cùng, phải nhờ Tống Đại Cường xúc hết tuyết chắn trước cửa thì cô mới có thể ra ngoài.

Nhìn lớp tuyết đã ngập quá đầu gối, Tống Ngọc Lan có linh cảm không lành.

“Vào nhà nhanh đi, đứng đấy làm gì?” Bà nội Tống đứng ở cửa bếp gọi cô vào.

“Mẹ ơi, có phải năm nay tuyết rơi muộn hơn mọi năm không?” Lưu Xuân ngồi trước bếp lò trông lửa.

“Đúng rồi, muộn hơn nửa tháng, mà mọi năm cũng chưa bao giờ rơi nhiều tuyết thế này. Dù sao nơi đây cũng không phải hoàn toàn là vùng Bắc...”

Tống Ngọc Lan đang bước vào cửa bếp thì bỗng khựng lại ánh mắt nhìn về phía giữa sân, trong lòng thầm hốt hoảng.

Hỏng rồi!

Cô quên mất chuyện này!

Trong cuốn sách *Nữ thần quốc dân thập niên 80* đã nhắc đến thảm họa tuyết lần này!

Nhưng trong sách chỉ miêu tả rằng trong trận tuyết lớn thì nam chính và nữ chính làm bác sĩ quân y đã bị kẹt trong một hang động sâu trên núi. Trải qua ba ngày bên nhau khiến tình cảm giữa họ tiến triển nhanh chóng, hai người còn có tiếp xúc da thịt.

Khi đọc sách, Tống Ngọc Lan chỉ là một người ngoài cuộc nên không nhớ rõ về trận tuyết thảm khốc này.

Chỉ nhớ tác giả viết rất ngắn gọn về tai nạn tuyết, rằng trận tuyết lớn đã chặn mọi con đường khiến nam nữ chính bị kẹt trong núi ba ngày.

Tống Ngọc Lan vội vàng trở vào phòng, xỏ đôi ủng tuyết dày, khoác áo phao dài quá đầu gối màu đen, đội mũ giữ ấm che tai rồi đẩy cửa lớn của tứ hợp viện ra.

Cửa ra vào đã được Tống Đại Cường xúc tuyết, nhưng khi bước xuống thì lớp tuyết vẫn ngập đến mắt cá chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-74.html.]

“Ba, ba xúc tuyết ngoài cửa lúc nào vậy?” Tống Ngọc Lan quay đầu hỏi Tống Đại Cường vẫn đang hì hục xúc tuyết giữa sân.

“Khoảng nửa tiếng trước.”

Nghe xong thì Tống Ngọc Lan cảm thấy không ổn chút nào.

Tống Ngọc Lan đẩy cửa nhìn ra ngoài đường, dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cô vẫn không khỏi ngỡ ngàng.

Sân tứ hợp viện nhỏ hẹp đã bị tuyết phủ đến đầu gối, còn trên đường lớn thì tuyết ngập đến tận đùi. Cả con phố vắng tanh, chỉ thấy vài người đứng trước cửa nhà quét tuyết.

Chỉ sau một đêm mà tuyết đã rơi nhiều như vậy rồi, không biết trận tuyết này còn kéo dài bao lâu nữa?

Tống Ngọc Lan thở dài định quay vào nhà bàn bạc với gia đình thì có tiếng gọi vang lên: “Tiểu đồng chí!”

Cô quay lại liền nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác lông vũ dài quá gối.

Cô biết cô gái này, đây chính là vị khách đã mua chiếc áo khoác lông vũ dài và chiếc áo khoác dạ đỏ của cô khi cô mới bắt đầu bày bán hàng.

Cô gái đang mặc chiếc áo lông vũ dài cô bán. Áo ôm sát cơ thể, tôn lên dáng vóc đầy đặn, trong khi những cô gái khác đứng cạnh trông giống như những chú chim cánh cụt mập mạp.

Lúc nãy Tống Ngọc Lan mải nhìn đường phố ngập tuyết nên không để ý họ đến từ khi nào. Cô quay người lại, trên mặt thoáng chút thắc mắc, ánh mắt dừng lại ở trên người cô gái đứng đầu nhóm.

Cô gái kia hơi ngượng ngùng, giơ tay chỉ về phía đối diện rồi nói: “À... Tôi sống ở bên kia đường.”

“Hôm nay tuyết rơi nhiều quá, vài người bạn của tôi đến chơi, họ nhìn thấy chiếc áo tôi mặc và rất thích. Tôi nghĩ tuyết lớn thế này chắc cô không mở hàng đâu. Nhưng vừa thấy cô ra ngoài, tôi liền mạn phép dẫn họ qua hỏi là liệu chúng tôi có thể vào nhà cô mua đồ không?”

Tống Ngọc Lan nhìn theo hướng cô gái chỉ, ánh mắt dừng lại ở một cánh cửa kính. Cô nhớ lần đầu tiên thấy cánh cửa này thì đã khá ngạc nhiên.

Ở cái huyện nhỏ này, ai lại dùng kính cường lực làm cửa nhà riêng cơ chứ, thật là hiếm thấy!

Hơn nữa, đối diện không phải là một cửa hàng, mà là một ngôi nhà dân. Ở thời hiện đại thì cửa kính là chuyện bình thường, nhưng ở thập niên 80 thì điều này thật sự rất kỳ lạ.

Tống Ngọc Lan có tư duy của một thương nhân, đã có khách tự tìm đến tận nơi mà không tiếp thì đúng là ngu ngốc. Hơn nữa, có vẻ đây chính là những khách hàng tiềm năng lớn.

Cô vui vẻ gật đầu đồng ý, nụ cười trên môi cô rạng rỡ như hoa đào nở vào mùa xuân: “Đương nhiên là được! Mời các cô vào nhà.”

Khi cô vừa dứt lời, mọi người liền bước vào nhà, ánh mắt đổ dồn về phía cô. Một người bạn của cô gái kia không giấu nổi sự ngạc nhiên thốt lên: “Ôi, tiểu đồng chí, trông cô xinh quá! Quả nhiên là Khương Nam nói không sai, cô đúng là một đại mỹ nhân!”

Những người khác cũng hưởng ứng, một người khác tiếp lời: “Tôi cứ tưởng Khương Nam nói đùa thôi, không ngờ ở cái huyện nhỏ này lại có người còn đẹp hơn cả Khương Nam.”

Loading...