Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-04-12 00:54:58
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 72

 

Trong lúc đó, chủ nhà cũng đang âm thầm quan sát ba người.

Chị Huệ đã đặc biệt dặn chủ nhà rằng người quyết định trong nhà này chính là cô gái trẻ.

Tống Ngọc Lan cùng bà nội xem xét kỹ lưỡng từng ngóc ngách của ngôi nhà, điều khiến cô quyết định ngay chính là nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh là kiểu ngồi xổm được lát gạch men trắng, có cả phòng tắm và vòi sen, điều này khiến cô cực kỳ muốn thuê căn nhà này.

Trời mới biết trong mấy ngày này, đối với Tống tổng xuyên từ hiện đại tới đây thì việc đi vệ sinh ở những nhà xí lộ thiên nhìn thấy giòi bọ bò lổm ngổm và chỉ mới được tắm ba lần chính là cảm giác kinh hãi thế nào!

“Chúng tôi muốn thuê căn nhà này, đảm bảo sẽ không xây dựng trái phép. Không biết giá thuê nhà là bao nhiêu?”

Tống Ngọc Lan nói chuyện thẳng thắn, không cần qua trung gian. Nghe xong, ông chủ nhà giãn mày, vui vẻ đáp: “Cô đúng là người thẳng thắn. Tôi cũng không giấu gì, trước kia cho ba hộ gia đình thuê chung nhà, mỗi tháng tôi thu 50 đồng. Giờ cho gia đình cô ở, tôi chỉ lấy 40 đồng một tháng, trả trước ba tháng, cô thấy sao?”

Bà nội Tống và Tống Đại Cường lập tức bồn chồn. Quá đắt! Căn nhà này có tổng cộng năm phòng ngủ, thêm hai phòng phụ và một khoảng sân rộng, diện tích khoảng 180 mét vuông. Nếu là ở thị trấn thì một căn nhà như thế này có giá thuê chỉ khoảng 40 đồng một năm.

Tống Ngọc Lan tính toán nhanh, so sánh giá thuê nhà với khách sạn. Mặc dù giá thuê mỗi tháng tương đương, nhưng ở đây tự do hơn, không lo làm phiền ai. Mỗi người đều có phòng riêng, chỉ cần lãi từ việc bán hai chiếc áo đã đủ để trả tiền thuê nhà cả tháng rồi.

“Được, chúng tôi thuê!” Tống Ngọc Lan quyết định ngay lập tức, dù trong lòng bà nội Tống và Tống Đại Cường có chút do dự, nhưng không dám phản đối mà chỉ đành ủng hộ.

Sau khi bàn bạc, họ quyết định ông chủ nhà sẽ dỡ bỏ các công trình xây dựng trái phép và dọn dẹp sạch sẽ ngay trong ngày hôm nay. Đến hôm sau sẽ nhờ chị Huệ và chồng chị ấy làm chứng rồi ký hợp đồng thuê nhà, nộp tiền thuê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-72.html.]

Giải quyết xong vấn đề nhà ở, tâm trạng Tống Ngọc Lan trở nên phấn khởi. Cô trở về khách sạn, cảm ơn chị Huệ và hẹn mời cô ấy một bữa tối vào ngày mai.

Thấy trời vẫn còn sớm, mới chỉ bốn giờ, Tống Ngọc Lan không muốn lãng phí thời gian. Cô nhanh chóng bảo bà nội Tống và Lưu Xuân mặc áo lông vũ, rồi ba người cùng ra chợ bày hàng bán.

Cả bà nội Tống và Lưu Xuân đều rất háo hức. Khi đến quầy, thậm chí chưa kịp bày hàng ra thì đã có những khách hàng cũ vây lại. Một người hỏi: “Tiểu đồng chí, lần này có hàng mới gì không?”

Tống Ngọc Lan tươi cười đáp: “Yên tâm đi, toàn là hàng mới chất lượng cao, để tôi lấy ra cho mọi người xem.”

Đúng như cô dự đoán, hàng của Đào Tử rất được ưa chuộng. Tống Ngọc Lan tăng giá áo len lên 6 đồng, bán với giá 45 đồng mỗi chiếc. Nhiều người vẫn vui vẻ mua. Áo len lần này có chất lượng cao hơn đợt trước, nếu bán cùng giá 39 đồng như lần trước thì khách hàng cũ sẽ không hài lòng. Tăng giá 6 đồng là hợp lý, chứng minh sự cải tiến về chất lượng.

Có lẽ là do bày hàng sớm hơn một ngày so với lịch hẹn trước, ba người lấy ra 20 chiếc áo len, 10 chiếc áo lông vũ và 2 chiếc áo dạ thì vẫn còn lại hai chiếc áo dạ chưa bán được. Không phải vì không ai thích, mà là vì khi nghe giá 169 đồng một chiếc thì nhiều người đều đắn đo.

Giá 169 đồng một chiếc áo dạ không phải là quá cao so với giá gốc 70 đồng. Tống Ngọc Lan tự tin rằng áo dạ không phải sản phẩm dành cho người bình dân, nên cũng không vội vàng bán.

Trở về nhà khách, Tống Ngọc Lan nhận thấy tâm trạng của bà nội Tống và Lưu Xuân có chút sa sút, có lẽ vì hôm nay không đông khách như lần trước. Cô bèn giải thích cho mọi người hiểu.

Kinh doanh mà, điều tối kỵ là bán được nhiều thì vui, bán ít thì buồn. Kinh doanh luôn đi kèm với rủi ro, chỉ cần có lãi là việc buôn bán đã thành công rồi. Lợi nhuận từ việc bán một chiếc áo len đã bằng tiền công cả tháng của Tống Đại Cường và Lưu Xuân rồi.

Dù mỗi tháng chỉ bán được 10 chiếc thì vẫn là có lãi, chỉ là lãi ít hay nhiều thôi. Không nên so sánh giữa những ngày bội thu và ngày ít khách mà sinh ra chán nản. So với cuộc sống kham khổ ở thôn Kim Trúc thì bây giờ mọi người đã được ăn ngon, mặc ấm, điều quan trọng nhất là cả nhà vẫn được ở bên nhau.

“Đúng là mẹ và bà cháu đã suy nghĩ nông cạn quá rồi” Bà nội Tống vừa nói vừa nắm lấy bàn tay mềm mại nhưng đã có chút chai sạn của Tống Ngọc Lan. Những ngày qua, ai cũng thấy rõ sự cố gắng và thay đổi của cô.

Bà nội Tống luôn tin rằng Tống Ngọc Lan là phượng hoàng, sau này sẽ làm nên chuyện lớn. Bây giờ, mọi thứ đang chứng minh lời tiên đoán đó là đúng.

Loading...