Chương 67
Tống Ngọc Lan cũng không từ chối, cô cũng đang cảm thấy rất vui.
Ai mà ngờ được khi cô tới chợ đêm Hoàng Hoa lại có thể gặp một cơ hội tốt như vậy!
Trong lúc trò chuyện, Đào Tử giới thiệu về hoàn cảnh gia đình mình. Anh rể của cô ấy là con nuôi, sống ở nhà cô ấy. Việc một em gái vợ 25 tuổi chưa chồng lại ở chung với anh rể khiến nhiều người dị nghị, nên cô quyết định dọn ra ngoài ở để tránh rắc rối.
Chị gái Đào Tử thương em gái nên đã nhờ chồng mình hỗ trợ em gái trong công việc.
Đào Tử là người có suy nghĩ và hành động táo bạo, trong năm vừa qua cô đã tự lập và sống khá tốt, thậm chí đôi khi còn giúp xưởng có thêm đơn hàng.
Mọi thứ đều ổn.
Tống Ngọc Lan nhìn Đào Tử với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Đúng là hiếm thấy ai có tư duy tiến bộ như vậy trong những năm 80!
Dù định để Đào Tử nấu ăn, nhưng cuối cùng lại là Lưu Xuân xắn tay vào bếp.
Nhìn cách Đào Tử lóng ngóng cắt rau là có thể thấy cô ấy không biết nấu ăn, thường ngày chắc chỉ tự luộc mì ăn liền với trứng.
Đêm đó mọi người đều có một giấc ngủ ngon.
Gặp được Đào Tử, Tống Ngọc Lan quyết định không cần phải đi dạo thêm ở các quầy khác nữa, cô đã hiểu rõ chất lượng hàng hóa ở đó rồi. Cô và Lưu Xuân kéo xe lên chuyến tàu sớm nhất về Bạch Sa.
Chỉ có điều lần này cả hai người không mua được vé giường nằm.
Tống Ngọc Lan định lên tàu xem có vé giường nằm không, nếu còn thì sẽ mua thêm.
Nhưng nhân viên cho biết vé giường nằm đã hết nên cô đành từ bỏ.
Tiếng còi tàu vang dài, những bóng người chạy theo đoàn tàu ngoài cửa sổ dần nhỏ lại rồi biến mất, Tống Ngọc Lan thu lại ánh mắt, ngồi cạnh Lưu Xuân. Ngay bên ngoài là một người phụ nữ và đối diện là ba người đàn ông, trông có vẻ là người trong cùng một gia đình, họ đang trò chuyện rôm rả.
Nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, Tống Ngọc Lan thấy chán, cô ghé tai Lưu Xuân thì thầm vài câu rồi dựa vào ghế chợp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-67.html.]
Bất chợt, tiếng cãi vã ồn ào vang lên làm Tống Ngọc Lan giật mình tỉnh giấc.
Cô mở mắt ra thì thấy Lưu Xuân bị người phụ nữ ngồi ngoài kéo ngã xuống đất.
Người phụ nữ giơ tay lên chuẩn bị tát vào mặt Lưu Xuân.
Thấy vậy, Tống Ngọc Lan bật dậy, lao nhanh như mũi tên về phía người phụ nữ và dùng hết sức xô bà ta ra.
Người phụ nữ bất ngờ không kịp phản ứng nên loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất.
Người phụ nữ loạng choạng đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm Tống Ngọc Lan, miệng lẩm bẩm mắng chửi, rồi xông tới: “Dám đụng vào tao, tao đánh c.h.ế.t mày!”
Tống Ngọc Lan không chút sợ hãi, khéo léo né tránh cú đánh của người phụ nữ. Ngay sau đó, cô tung một cú đá vào bắp chân của người phụ nữ. Chiếc ủng tuyết cô đang đi có mũi giày cứng, khiến người phụ nữ đau đớn cúi người xuống.
Lợi dụng cơ hội, Tống Ngọc Lan nhanh chóng đỡ lấy Lưu Xuân. Người phụ nữ càng thêm tức giận, liền đứng dậy lao về phía Tống Ngọc Lan lần nữa.
Tống Ngọc Lan nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ mình, linh hoạt lùi về phía sau, nhanh nhẹn né tránh đòn của người phụ nữ. Sau đó, cô nhanh chóng túm lấy cổ tay của người phụ nữ, đồng thời lớn tiếng kêu lên với nhân viên phục vụ đang đi tới: “Nhanh lên! Ở đây có chuyện!”
Nghe thấy tiếng hô hoán, một nhân viên tàu tên là Trương Thành vội vã chạy tới hiện trường. Anh ta nhìn thấy Tống Ngọc Lan đang giữ tay người phụ nữ, liền nghiêm giọng nói: “Thả tay ra trước đã.”
Tống Ngọc Lan buông tay. Ngay lập tức, người phụ nữ liền ngã lăn ra đất, khóc lóc kêu oan: “Hai người họ bắt nạt tôi! Cậu mau gọi công an đến bắt họ đi!”
Người chồng của người phụ nữ đứng bên cạnh cũng tiến lên, tức giận trợn mắt nhìn Tống Ngọc Lan, hùng hổ nói thêm: “Đúng rồi, chính họ đánh vợ tôi! Tôi có thể làm chứng! Bắt họ đi.”
Lúc này Lưu Xuân mới bước lên trước, che chắn cho Tống Ngọc Lan, giọng run rẩy nhưng kiên quyết: “Các người nói dối! Rõ ràng là bà ta muốn giật khăn trùm đầu của con gái tôi, tôi không đồng ý nên bà ta mới đẩy tôi ngã xuống đất.”
Trương Thành nhìn qua bộ quần áo của mẹ con Tống Ngọc Lan, sau đó lại liếc nhìn bộ dạng của người phụ nữ và chồng cô ta, rồi khó chịu hỏi Lưu Xuân: “Lên tàu thì đội khăn đen làm gì?”
Tống Ngọc Lan nghe thấy thế thì cười khẩy, liền đáp trả: “Ai quy định lên tàu không được trùm khăn à?”
Người phụ nữ nằm trên đất chen ngang: “Chắc chắn là bọn họ định trùm khăn để tối mò mẫm ăn trộm đồ! Tôi không thèm ngồi gần bọn họ đâu!” Vừa nói, người phụ nữ vừa giả bộ sợ hãi.
Trương Thành lườm Tống Ngọc Lan, giọng gay gắt: “Không quy định không được trùm khăn, nhưng mà cô che mặt kín mít như thế thì đừng trách người khác nghĩ cô định ăn trộm.”
Nghe vậy, Tống Ngọc Lan tức giận không kìm được, đáp trả ngay: “Anh vào đây bằng cửa sau à? Không có chút lý lẽ nào cả, đúng là tam quan lệch lạc!”