Chương 65
Đào Tử mời hai mẹ con Tống Ngọc Lan ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở quầy của mình: “Dì Lưu và Ngọc Lan, hai người ăn gì chưa? Quán nướng bên kia ngon lắm, để tôi mua cho hai người nhé.”
Lưu Xuân ngượng ngùng xua tay: “Đào Tử, không cần đâu, tôi và Ngọc Lan ăn rồi.”
Đào Tử quay sang nhìn Tống Ngọc Lan dò hỏi.
Tống Ngọc Lan gỡ chiếc khăn lụa đen trên đầu xuống, nở một nụ cười rạng rỡ với Đào Tử: “Chị Đào Tử, bọn em thật sự đã ăn rồi.”
Đào Tử không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi Tống Ngọc Lan tháo chiếc khăn xuống, nụ cười lại càng thêm chân thành: “Em gái Ngọc Lan thật là xinh đẹp!”
Tống Ngọc Lan giải thích việc mình và Lưu Xuân đến lấy hàng, cũng nói rõ rằng cô rất thích hàng hóa trên quầy của Đào Tử, hỏi xem Đào Tử có phải là người bán sỉ hay lấy hàng từ kho về bán.
Đào Tử ghé sát tai Tống Ngọc Lan, thì thầm: “Thực ra, hàng hóa này chị lấy từ xưởng của anh rể chị. Giá sỉ tuy gần giống với các kho khác, nhưng chất lượng hàng chị lấy là tốt nhất, nên đôi khi giá cũng sẽ cao hơn một chút.”
Trong mắt Tống Ngọc Lan tràn ngập nụ cười.
Quần áo ở quầy của Đào Tử thực sự khác biệt so với những quầy khác.
Phần lớn đều là áo len được thiết kế tinh tế, với màu sắc nổi bật, trên n.g.ự.c còn được đính những họa tiết nhỏ từ ngọc trai.
Những chi tiết này chắc chắn sẽ làm tăng chi phí, giá cao hơn các loại áo len thông thường là điều dễ hiểu.
Những chiếc áo len như vậy đừng nói là phụ nữ ở huyện không thể cưỡng lại, đến ngay cả người có kinh nghiệm về thời trang sau này như Ngọc Lan cũng rất yêu thích.
Điều quan trọng nhất là chất liệu len rất cao cấp, mặc sát vào da cũng không gây ngứa ngáy.
Có người không thích mặc áo lót bên trong vì sợ trông béo, nhưng với loại áo len này thì vấn đề đó đã được giải quyết!
Tống Ngọc Lan chọn một chiếc áo len màu xanh nhạt, phần trước có bông hoa được thêu bằng sợi len màu hồng, cổ áo và tay áo còn được viền ren. Cô dùng cổ tay vuốt nhẹ qua phần ren, không hề cảm thấy khó chịu.
“Chị Đào Tử, áo này giá sỉ thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-65.html.]
Đào Tử nhìn quanh một lượt, chắc chắn không có ai đứng gần quầy rồi hạ giọng nói: “Chúng ta đã là bạn rồi nên chị cũng không giấu diếm gì. Chiếc áo len này chị lấy trực tiếp từ xưởng của anh rể, giá gốc là 9 đồng, nên em cứ trả chị 9 đồng là được!”
Nghe những lời này, lòng Tống Ngọc Lan không khỏi xao xuyến. Cô nhìn Đào Tử với ánh mắt đầy biết ơn và ngưỡng mộ. Giá này quá rẻ, bởi vì với chất lượng như thế này, ở các kho khác ít nhất cũng phải bán 16 đồng, thậm chí còn cao hơn.
Tình bạn giữa phụ nữ đôi khi thật kỳ diệu, có lúc chỉ cần ánh mắt giao nhau một khoảnh khắc là họ đã nghĩ cho nhau.
Đối mặt với sự chân thành của Đào Tử, Tống Ngọc Lan không muốn lợi dụng. Sau khi suy nghĩ một chút, cô mỉm cười đáp: “Chị Đào Tử, nếu đã là bạn bè thì em không thể để chị thiệt thòi. Vậy mỗi chiếc áo em trả 12 đồng nhé?”
Mặc dù mức giá này tương đương với giá lấy hàng ở kho khác, nhưng chất lượng lại cao hơn rất nhiều, Tống Ngọc Lan vẫn tiết kiệm được một khoản.
Đào Tử không phải tốn chi phí thuê mặt bằng, hàng lấy trực tiếp từ xưởng, mỗi chiếc áo cô ấy cũng kiếm được 3 đồng, coi như cả hai bên cùng có lợi.
Hơn nữa, Tống Ngọc Lan muốn hợp tác lâu dài với Đào Tử.
Đào Tử có con mắt rất tinh tường, những mẫu quần áo ở quầy của cô ấy đều được chọn lựa kỹ lưỡng, mang về huyện chắc chắn sẽ bán rất chạy.
Đào Tử suy nghĩ một chút, hiểu rằng Tống Ngọc Lan cũng không muốn lợi dụng mình, sau đó cô ấy vui vẻ đồng ý: “Được, vậy 12 đồng nhé!” Cả hai đều cảm thấy rất hài lòng.
Tống Ngọc Lan chọn hết những mẫu mà cô thấy đẹp, và vì Đào Tử đã chọn lọc kỹ nên không sợ ế hàng, cô quyết định lấy toàn bộ quần áo trên quầy.
Đào Tử cũng không ngần ngại, cô ấy thu dọn quầy hàng: “Chị còn có mấy mẫu mới, em có muốn đi xem không?”
“Được!”
Lưu Xuân và Tống Ngọc Lan cùng nhau giúp thu dọn đồ đạc.
Đào Tử kéo ra một chiếc xe kéo có bánh xe, chất toàn bộ hàng hóa lên đó, một mình kéo cả quầy hàng lớn đi.
Tống Ngọc Lan không khỏi bật cười tự giễu, thật đúng là càng sống càng lùi đi, đầu óc giờ cứ đờ đẫn. Nhớ lần trước cả năm người trong nhà phải vác hơn trăm bộ quần áo về. Lần này cô còn định thuê thêm hai người để gánh giúp, vậy mà chiếc xe kéo này đã giải quyết gọn gàng vấn đề rồi!
Thật đúng là đầu óc kém linh hoạt.
Đến kho nhỏ của Đào Tử, cô ấy lấy chìa khóa mở cửa: “Hàng này đều do xưởng của anh rể chị sản xuất cho công ty nước ngoài, mỗi lần chị đều nhờ anh ấy làm thêm một ít, rồi chọn ra những mẫu đẹp để bán.”
Khi bật đèn lên, Tống Ngọc Lan nhìn thấy nửa cái kho đầy ắp hàng hóa, ước chừng phải có đến cả ngàn bộ quần áo.