Chương 64
Bà nội Tống mỉm cười nói: “Thôn Kim Trúc mãi mãi là gốc rễ của nhà họ Tống, đương nhiên tôi sẽ về. Đến xuân sang còn phải gieo trồng nữa mà.”
Tống Đại Cường dọn dẹp xong nhà cửa, những vật có giá trị đều được khóa trong gian chính. Bà Tống dặn Vương Phân thỉnh thoảng sang chăm sóc vườn rau giúp mình.
Vương Phân mặc chiếc áo len ấm áp mà bà Tống tặng, cười nói: “Thím không nói thì tôi cũng sẽ qua xem giúp mà.”
Chỉ trong một ngày mà bà Tống và Tống Đại Cường đã giải quyết xong mọi việc trong nhà. Sáng sớm hôm sau, họ liền dẫn theo hai con gà đã làm thịt và Tống Ngọc Cảnh quay lại huyện tìm nhà.
Lúc này Tống Ngọc Lan và Lưu Xuân vẫn ở trên xe lửa.
Lưu Xuân vỗ nhẹ vai Tống Ngọc Lan, ánh mắt đầy lo lắng: “Ngọc Lan, con nghỉ ngơi một chút đi.”
Đêm qua, Lưu Xuân trực nửa đêm đầu, còn nửa sau là do Tống Ngọc Lan trực, giờ đã sáng mà cô vẫn chưa chợp mắt.
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Mẹ, nếu mẹ đói cứ gọi con dậy nhé.”
Cô nằm ở giường giữa trong khoang cứng của tàu, ánh nắng buổi trưa ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cảm giác dễ chịu làm cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đến 6 giờ chiều, tàu đến Quảng Đông đúng giờ. Sau khi ăn tối với Lưu Xuân, cả hai vẫn chưa thấy buồn ngủ, Tống Ngọc Lan chợt nghĩ đến việc nơi này cũng có chợ đêm. Thế là cô rủ mẹ đi dạo một vòng chợ đêm, vừa để tìm hiểu thị trường và cũng vừa để tìm chỗ trọ.
Lưu Xuân cười tươi, để lộ hàm răng trắng sáng: “Mẹ nghe theo con, con đi đâu thì mẹ đi đó.”
Tống Ngọc Lan khoác tay Lưu Xuân: “Thế thì đi thôi, để con dẫn mẹ đi tham quan!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-64.html.]
Tống Ngọc Lan thực sự rất thích người mẹ này. Lưu Xuân ít nói, dịu dàng, luôn dành cho cô sự ấm áp và quan tâm đúng lúc. Bà cũng rất bảo vệ con cái, khiến Tống Ngọc Lan cảm thấy được an toàn. Thêm nữa là Lưu Xuân đã quen làm việc nặng từ nhỏ, có sức khỏe và cũng có thể bảo vệ cô.
Hai người cùng đến chợ đêm Hoàng Hoa nổi tiếng, nơi các gian hàng xếp san sát, chất đầy quần áo như những ngọn núi nhỏ. Tuy nhiên, vào buổi tối, không khí còn náo nhiệt hơn ban ngày. Dòng người qua lại tấp nập, đứng trước các sạp hàng trả giá và chọn mua đồ. Sự ồn ào, náo nhiệt này chính là sức hút của chợ đêm.
Thoáng chốc, Tống Ngọc Lan như cảm thấy mình trở về cuộc sống trước khi xuyên không. Nếu không phải vì bàn tay của Lưu Xuân đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô thì có lẽ cô sẽ nghĩ rằng mọi chuyện mình đã trải qua chỉ là một giấc mơ.
Tống Ngọc Lan và Lưu Xuân đi dạo quanh các gian hàng, xem xét kỹ lưỡng từng sạp một. Khi đến sạp cuối cùng, cô dừng bước, ngạc nhiên khi thấy có một quầy hàng đã cẩn thận ủi và treo quần áo lên chứ không để chúng chất đống như những sạp khác.
Tống Ngọc Lan bước tới, chạm nhẹ vào vải, đôi mắt cô sáng lên trong thoáng chốc. Sợi len của những chiếc áo len này mềm mại hơn hẳn loại cô từng nhập trước đây, thậm chí còn có thể mặc trực tiếp mà không cần lớp lót bên trong.
Một cô gái với mái tóc uốn xoăn bồng bềnh và đôi môi đỏ rực tiến lên, chào đón Tống Ngọc Lan với nụ cười thân thiện: “Chào cô, cô mua lẻ hay định lấy sỉ?”
Tống Ngọc Lan quan sát kỹ hơn cách ăn mặc của người phụ nữ này, ánh mắt cô càng lúc càng sáng. Người phụ nữ dùng một chiếc khăn lụa họa tiết nhỏ làm khăn quàng cổ, khéo léo nhét vào bên trong chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo vest màu xám đậm, còn mặc váy đuôi cá màu đen ôm sát, tôn lên đường cong đầy đặn của cơ thể.
Cách phối đồ của cô gái này vừa không tạo cảm giác lòe loẹt, lại vừa toát lên vẻ thanh lịch, sang trọng. Mái tóc uốn sóng, đôi môi đỏ mọng và chiếc khăn lụa họa tiết nhỏ trở thành điểm nhấn hoàn hảo cho bộ trang phục màu trầm của cô ấy.
Phong cách ăn mặc thời thượng, hiện đại này, vào những năm 80 quả thật rất táo bạo và mới mẻ. May mắn thay, Quảng Đông là khu vực kinh tế phát triển và cởi mở nên trang phục này không hề bị coi là lạ lẫm hay lạc lõng.
Dường như cô gái nhận ra ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Tống Ngọc Lan, trong lòng thầm có thiện cảm với cô gái có đôi mắt tròn to này. Ánh mắt của Tống Ngọc Lan không hề có sự đố kị hay khinh thường, mà là một sự tán thưởng chân thành và tự nhiên, điều hiếm thấy ở những cô gái khác.
Người phụ nữ mỉm cười, trên mặt hiện rõ vẻ thiện cảm, chủ động đưa tay về phía Tống Ngọc Lan: “Chào cô! Chúng ta có thể làm bạn được không? Tôi tên là Đào Tử.”
Giây phút Tống tổng chạm mắt Đào Tử liền ngay lập tức nhận ra rằng người trước mặt mình hoàn toàn chân thành.
Vì thế, cô không do dự, chìa tay ra và đáp lời: “Xin chào, Tống Ngọc Lan.”
Chỉ trong khoảnh khắc cái bắt tay ấy diễn ra, như thể có một sự ấm áp lan tỏa giữa hai người, cả hai đều cảm nhận được một khởi đầu đầy chân thành của tình bạn.