Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-04-12 00:52:40
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 63

 

Sau khi trừ chi phí vốn, họ vẫn kiếm lời được vài trăm đồng. Phần hàng còn lại nếu bán hết thì sẽ đều là lợi nhuận thuần.

Nếu tính toán đúng thì chuyến đi này sau khi trừ chi phí có thể kiếm được 4.500 đồng, đúng như kế hoạch của cô.

Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh tròn mắt ngạc nhiên, còn bà nội Tống và Lưu Xuân đã trải qua quá trình bán hàng sáng nay nên vẫn bình tĩnh hơn.

Sáng sớm đã có nhiều người không mua được màu mình thích, còn có những người đi chợ mà không mang đủ tiền, Tống Ngọc Lan hứa với họ là buổi chiều sẽ quay lại.

Biết được Tống Ngọc Lan sẽ quay lại, nhiều người ăn trưa xong liền mang tiền đến sớm để chờ.

Lần này cả Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh cũng ra giúp đỡ.

Tống Ngọc Lan đã rất quen với việc làm người mẫu thử đồ, à những món quần áo cô mặc luôn là những món bán chạy nhất.

Bán hết sạch!

Những món quần áo chiều nay chỉ mất 40 phút là đã bán hết sạch.

Dòng áo len mà Tống Ngọc Lan nhập về đều là những mẫu cô chọn lựa cẩn thận, còn áo bông và áo phao thì là những mẫu cơ bản.

Trong quá trình bán hàng, cô cũng thử hỏi mọi người xem họ có chấp nhận mẫu áo phao trắng dài qua gối và chiếc áo dạ đỏ buổi sáng không.

Khi cô vừa hỏi thì rất nhiều người gật đầu tán thành.

“Thích lắm chứ, sao cô chỉ mang có một chiếc, tiếc quá!”

“Đúng đó, áo dạ này có màu khác không? Màu đỏ rực hợp với cô dâu trẻ, còn chúng tôi là phụ nữ lớn tuổi rồi.”

Tiền kiếm dễ như vậy, Tống Ngọc Lan hận không thể lập tức quay lại Quảng Đông. Nhưng Quảng Đông xa quá, phải mất ít nhất 4 ngày mới đi về và chọn hàng được.

Cô hẹn những khách hàng quan tâm đến áo dạ lần tới sẽ quay lại bày bán, rồi thu dọn đồ đạc và trở về nhà khách.

Trước khi về, cô còn tặng cho cô tiếp tân nhà khách một chiếc áo bông màu xanh coban: “Cảm ơn vì sáng nay chị đã chỉ đường giúp em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-63.html.]

Đôi mắt cô tiếp tân sáng lên, nhưng vẫn khách sáo từ chối: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần đâu.”

Tống Ngọc Lan cười, không nói gì, vẫn nhét áo vào tay cô ấy rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi bàn bạc cùng mọi người trong nhà, Tống Ngọc Lan quyết định để bà nội Tống và Tống Đại Cường dẫn theo Tống Ngọc Cảnh về nhà sớm để lo việc g.i.ế.c mổ lợn và bán nó đi trước tết. Còn cô và Lưu Xuân sẽ quay lại Quảng Đông để nhập thêm hàng.

Ngoài ra, Tống Ngọc Lan đưa cho chị tiếp tân ở nhà khách 5 đồng, nhờ chị ấy để ý xem có căn nhà nào quanh đây cho thuê không, vì ở lâu dài tại nhà khách cũng không tiện, đặc biệt là trong hai tháng gần tết này.

Tiếp tân của nhà khách nhận được quà của Tống Ngọc Lan nên cũng đảm bảo là hai ngày này sẽ nhờ người đi tìm giúp.

Ngày hôm sau, mọi người liền chia nhau đi xử lý mọi chuyện.

Bà nội Tống và Tống Đại Cường đã quay lại Thôn Kim Trúc.

Bà nội Tống bảo Tống Đại Cường về nhà dọn dẹp, còn bà thì mang một chiếc áo len và phong bì đỏ có một đồng đại đoàn kết sang nhà trưởng thôn Hoàng.

Bà tặng áo len cho Vương Phân, để cảm ơn bà ấy đã giúp trông nom lợn trong những ngày nhà mình vắng nhà.

Trước đó Vương Phân đã nhận được gạo và mì của bà Tống nên giờ kiên quyết không nhận áo. Mãi cho đến khi bà Tống giải thích rằng chiếc áo này được chọn riêng theo kích cỡ của Vương Phân, trong nhà sẽ không có ai mặc vừa thì Vương Phân mới miễn cưỡng nhận.

Bà Tống đưa phong bì đỏ cho trưởng thôn Hoàng, rồi nói rõ lý do bà đến. Ông Hoàng xua tay từ chối: “Tiền thì bà cất đi, đều là người trong thôn cả, có gì phải khách sáo. Chiều nay tôi sẽ bảo Hoàng Bạch tìm mấy người sang giúp bà g.i.ế.c lợn. Bà chắc chắn là muốn bán hết thịt đi à?”

“Đúng rồi, tôi cũng không giấu gì ông, con bé Ngọc Lan nhà tôi quyết định làm ăn ở ngoài, nhưng lại thiếu tiền. Tôi cũng không yên tâm để nó một mình bươn chải nên liền để cha mẹ nó đi theo luôn. Trong nhà chẳng còn ai, con lợn này để lại cũng chỉ thêm gánh nặng.”

Bà Tống biết rằng không nên khoe khoang về chuyện kiếm được tiền, nên không đề cập đến chuyện buôn bán thành công. Khi trở về thôn thì bà vẫn mặc chiếc áo bông cũ để tránh gây sự chú ý.

Buổi chiều, Hoàng Bạch dẫn theo chú Ngưu và mấy người hàng xóm thân thiết đến giúp xử lý con lợn của nhà họ Tống.

Người trong thôn chỉ nghĩ rằng nhà họ Tống sắp ra ngoài kiếm việc làm thuê nên g.i.ế.c lợn để bán lấy tiền.

Thời điểm này mọi người đều có đủ ăn, thỉnh thoảng cũng mua chút thịt lợn về cải thiện bữa ăn.

Con lợn nặng hơn 100 cân nhanh chóng được bán gần hết. Chỉ còn lại một ít lòng lợn và hai cân thịt ba chỉ mà bà Tống giữ lại để biếu gia đình trưởng thôn Hoàng.

Trưởng thôn Hoàng không từ chối lần nữa, chỉ hỏi bà Tống xem tết này có về không.

Loading...