Chương 59
Khi bọn họ rời đi thì thành phố Bạch Sa đã lạnh đến âm độ, chẳng mấy chốc sẽ có tuyết rơi.
Cô tính toán rằng giá để mua giá treo và kệ quần áo ở Bạch Sa sẽ rẻ hơn, nên chỉ mua một cái bàn là ở Quảng Đông, mọi thứ coi như xong. Mỗi người trong nhà đều vác vài túi quần áo lớn, ngay cả Tống Ngọc Cảnh cũng ôm theo hai chục chiếc quần ống loe.
May mắn là ga tàu cũng gần.
Sau khi mua vé tàu và xếp đồ gọn gàng, mọi người thấy vẫn còn hơn một giờ đồng hồ trước khi tàu khởi hành, nên họ mua ít bánh mì và nước rồi lên tàu ngồi nghỉ.
Chuyến này họ vẫn mua vé giường nằm, may mắn thay cả bốn người được xếp cùng một khoang.
Tuy nhiên, lần này khoang đã kín người nên mọi người không thể nói chuyện thoải mái, họ chia nhau ra ngủ luân phiên.
Tống Ngọc Lan nằm giường trên cùng, thấy mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ liền lấy cuốn sổ trong ba lô ra và bắt đầu tính toán. Lúc này còn sớm, ánh đèn trong toa vẫn sáng nên không ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Áo len, cô nhập 62 chiếc, mỗi chiếc 12 đồng, tổng cộng là 744 đồng.
Áo phao tồn kho có 33 chiếc, mỗi chiếc 14 đồng, tổng cộng là 462 đồng.
Áo bông, cô chỉ lấy 15 chiếc, mỗi chiếc 9 đồng, tổng cộng là 135 đồng.
Thêm 20 chiếc quần ống loe và 10 chiếc quần tây, tổng cộng là 270 đồng.
Ngoài ra, còn có quần áo và giày dép mà cô mua riêng cho cả nhà, cộng với chiếc áo dạ đỏ của cô thì tổng chi phí khoảng 700 đồng, nhưng đó là giá bán lẻ chứ không phải giá sỉ.
Chiếc áo phao dài trắng, bà chủ để giá sỉ là 26 đồng một cái, không quá đắt.
Số tiền cô thật sự bỏ ra cho lần nhập hàng này khoảng 1.500 đồng.
Vì chưa quen thuộc thị trường nên cô không dám lấy quá nhiều, phải thăm dò trước đã.
Cộng thêm chi phí đi lại cho cả nhà, chuyến đi lần này tốn khoảng 2.500 đồng.
Cũng tạm ổn, vẫn trong tầm kiểm soát được.
Tống Ngọc Lan vươn vai, nhìn ra bên ngoài, bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Bất chợt, hình ảnh Lục Trạch Dân với nét mặt đầy vẻ quyến rũ hiện lên trong đầu cô, khiến cô sợ hãi, vội lắc đầu rồi chui vào chiếc áo bông, che kín người. Thấy Lưu Xuân và Tống Đại Cường cũng đã thức, cô ra dấu tay với họ rồi chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, tại nhà khách quân đội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-59.html.]
Lục Trạch Dân cau mày khi nghe nhân viên lễ tân xác nhận rằng Tống Ngọc Lan và cả nhà đã rời đi từ sáng sớm.
Anh bước ra khỏi nhà khách, lái chiếc Ford Mustang thẳng đến ga tàu.
Anh không xuống xe, chỉ ngồi trong bãi đỗ xe một lúc rồi quay về đại viện bộ đội.
Bà ngoại của anh thấy khi cháu trai đi ra ngoài còn vui vẻ, nhưng về thì mặt mày u ám, liền lo lắng hỏi: “Sao thế hả Trạch Dân?”
Trên ghế sô pha, Chu Thế Văn đặt cuốn sách xuống, nhìn ra cửa, nơi Lục Trạch Dân đang thay giày trêu chọc: “Ồ, về sớm thế? Không phải đi hẹn hò sao?”
“Hẹn hò!” Bà ngoại của anh lập tức rạng rỡ, hỏi dồn: “Con bé nhà ai thế? Bà đã gặp chưa?”
“Thế Văn nói vớ vẩn đấy, cháu chỉ ra ngoài làm chút việc thôi.” Lục Trạch Dân đỡ bà ngoại ngồi xuống ghế, sau đó đẩy Chu Thế Văn qua một bên, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng nói lung tung, nếu không em sẽ kể hết chuyện của anh cho bà ngoại nghe đấy.”
“Bà nội, bà nhìn Trạch Dân mà em, không lễ phép gì cả, về đến nhà rồi mà vẫn cứ gọi thẳng tên cháu, phải gọi cháu là anh họ chứ.”
“Em không gọi thì anh làm gì được em? Không thì ra đánh nhau đi, anh mà thắng được em thì em sẽ gọi anh là anh họ.”
“Đồ biến thái, cao ráo đẹp trai hơn anh đã đành, đằng này cơ thể cũng quái dị, cơ bắp không to hơn anh mà đánh nhau thì mạnh kinh người!”
Chu Thế Văn bỏ vào thư phòng.
Bà ngoại của Lục Trạch Dân hiền từ vỗ về: “Hai đứa các cháu, hồi bé ngày nào cũng chí chóe, lớn rồi vẫn cãi nhau. Bà chẳng hiểu nổi làm sao các cháu có thể cùng ở chung một đơn vị.”
Lục Trạch Dân cũng không giải thích gì thêm, vì anh biết cả hai người chỉ đùa vậy ở nhà, ra ngoài thì vẫn phân biệt vai vế rõ ràng.
Chu Thế Văn mở cửa thư phòng, nói với ra: “Lúc em đi thì tiểu cô có gọi điện về, em gọi lại cho tiểu cô đi.”
Lục Trạch Dân gật đầu, nhấc điện thoại bên cạnh ghế sô pha và bấm số gọi đi.
Thấy vậy, Chu Thế Văn quay lại thư phòng.
Bên kia bắt máy rất nhanh, Lục Trạch Dân lạnh lùng nói một câu: “Là con.”
“Con đang ở Quảng Đông à?”
“Vâng, con đến thăm bà ngoại và ông ngoại. Chuyện nhà họ Đoạn là thế nào?”
“Chỗ con còn hơn một năm là có thể lui ra, chuyện hôn sự với nhà họ Đoạn cũng cần lên kế hoạch rồi.”
Nghe giọng nói lạnh nhạt của mẹ mình, Lục Trạch Dân cười nhạt: “Con phải nói bao nhiêu lần nữa thì mẹ mới thôi tự ý quyết định mọi thứ? Con đến đơn vị Bạch Sa này bằng cách nào thì mẹ không cần con nhắc lại chứ? Con là con trai mẹ chứ không phải con rối của mẹ.”