Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-04-10 23:29:25
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 54

 

Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân lớn lên bên nhau, từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa từng gặp cô gái nào có vẻ ngoài phù hợp với Lục Trạch Dân như Tống Ngọc Lan.

Vừa gặp Tống Ngọc Lan, Chu Thế Văn đã nghĩ ngay rằng cô và Lục Trạch Dân quả thực là một cặp hoàn hảo.

Không ngờ Lục Trạch Dân lại thật sự có cảm tình với cô ấy. Là anh em tốt nên đương nhiên Chu Thế Văn phải hết lòng giúp đỡ.

Lưu Xuân và Tống Đại Cường trao nhau ánh mắt lo lắng, nhưng thấy bà Tống có vẻ vui vẻ nên cả hai đành im lặng không nói gì thêm.

Khi Tống Ngọc Lan, Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Cảnh đến gần cổng ra thì dòng người chen lấn phía sau đã tách rời họ khỏi gia đình.

Bà Tống vẫy tay với Tống Ngọc Lan, ý bảo cô ra trước rồi chờ ở ngoài.

Tống Ngọc Lan đành theo Lục Trạch Dân đi đến cổng ra.

Lục Trạch Dân đứng chắn phía sau cô như một ngọn núi, bảo vệ họ khỏi đám đông chen lấn phía sau.

Tống Ngọc Lan đưa vé cho nhân viên soát vé kiểm tra, rồi dắt Tống Ngọc Cảnh đi ra ngoài.

Lục Trạch Dân theo sát phía sau, cả ba người đứng ở một chỗ dễ nhìn để chờ những người còn lại trong gia đình bị kẹt phía sau đám đông.

Lục Trạch Dân đứng gần Tống Ngọc Lan hơn, nhẹ ho một tiếng rồi nói: “Chào cô, Tống Ngọc Lan, chính thức làm quen nhé. Tôi là Lục Trạch Dân, 22 tuổi, nhà ở Bắc Kinh, lần này về Quảng Đông để thăm họ hàng. Ông bà ngoại của tôi chính là ông bà nội của Chu Thế Văn, nói cách khác, mẹ tôi là em gái của ba Chu Thế Văn.”

Tống Ngọc Lan không đáp lời, cô hiểu rõ ý đồ của người này, rõ ràng là anh chẳng hề che giấu dã tâm của mình!

Lục Trạch Dân tiếp tục: “Tôi và Chu Thế Văn hiện đang phục vụ trong quân đội ở thành phố Bạch Sa, cả hai đều mang hàm thiếu tá. Nếu cô không tin thì có thể đến đơn vị của tôi để hỏi thăm, tôi tuyệt đối không nói dối. Tôi không phủ nhận rằng mình đã phải lòng cô từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tôi hoàn toàn không theo dõi cô hay coi cô như một con mồi.”

Giọng anh kiên định và chân thành, ánh mắt trực diện nhìn Tống Ngọc Lan, như muốn dùng đôi mắt ấy để truyền tải những cảm xúc sâu thẳm nhất trong lòng.

Tuy nhiên, trước lời bày tỏ đột ngột và thái độ thẳng thắn này, Tống Ngọc Lan nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-54.html.]

Trước khi xuyên không, cô từng dành cả đời bươn chải mưu sinh. Trong đầu cô cũng từng nghĩ đến việc tìm một người đàn ông để cùng xây dựng cuộc sống, nhưng khi xưa chẳng ai để mắt tới gương mặt bình thường của cô. Đến khi sự nghiệp thành công thì lại có hàng loạt những kẻ chỉ muốn dựa dẫm vào cô. Đến lúc đó, cô đã chẳng còn cần đàn ông nữa.

Lục Trạch Dân rất điển trai, chuẩn mực của một nam chính, nhưng tại sao nhân vật này chưa từng xuất hiện trong cuốn sách cô từng đọc?

Thêm vào đó, gia đình anh lại là quân nhân, bối cảnh xuất thân vô cùng ấn tượng.

Bị một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, giàu có bày tỏ tình cảm chân thành, dù biết đối phương chỉ vì ngoại hình của mình thì cô vẫn không biết từ chối thế nào cho phải.

Thời đại này chẳng phải vẫn còn rất bảo thủ sao? Sao Lục Trạch Dân lại bạo dạn đến vậy?

Tống Ngọc Lan nuốt khan, ánh mắt đảo qua đám đông xung quanh, tìm xem cứu tinh của mình liệu có xuất hiện hay không.

Nhưng có vẻ như “đồng đội” của Lục Trạch Dân là Chu Thế Văn đang làm nhiệm vụ yểm trợ rất tốt. Anh ấy đang chọc cười khiến bà Tống vui vẻ đứng xếp hàng ở phía cuối.

Bên cạnh, ánh mắt của Lục Trạch Dân gần như muốn thiêu đốt cô.

Tống Ngọc Lan theo bản năng muốn tránh xa anh hơn, bởi cô thực sự không mấy ưa thích cái gọi là “tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Đối với cô thì đó chỉ là cách nói hoa mỹ của “ham mê sắc đẹp.”

Cô cũng không định đáp lại Lục Trạch Dân. Đôi khi im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.

Lục Trạch Dân thấy cô im lặng thì cũng không hề thất vọng. Sau cả một ngày quan sát, anh đã nhận ra Tống Ngọc Lan là người có tư duy rất rõ ràng. Những người khác trong gia đình cô, nhìn qua cũng đủ biết là những người nông dân thật thà, chất phác.

Chỉ có Tống Ngọc Lan mới có suy nghĩ táo bạo, muốn đi tới Quảng Đông nhập hàng về bán. Ý tưởng này chắc chắn chỉ có thể xuất phát từ cô.

Dù thế nào thì họ cũng đều sống ở thành phố Bạch Sa. Anh chỉ muốn cho Tống Ngọc Lan biết rằng anh thích cô. Còn chuyện khác thì cứ từ từ rồi tính.

Lục Trạch Dân rất tự tin vào sức hút và khả năng của bản thân.

Đúng lúc hai người đều đang có suy nghĩ riêng thì có một bà lão kéo theo một cô gái trẻ mặt đỏ ửng tiến lại gần Lục Trạch Dân hỏi: “Cháu trai, cháu ở đâu vậy?”

Lục Trạch Dân thu lại nụ cười, giọng nói lạnh nhạt hơn một chút nhưng vẫn lễ phép: “Bà cần gì ạ?”

Loading...