Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-04-10 23:29:11
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 53

 

Anh quá trực tiếp, quá táo bạo, mới lần đầu gặp mặt mà đã không ngần ngại bày tỏ sự thích thú với cô. Nhưng rõ ràng anh chỉ thích khuôn mặt này của cô, mà rồi sẽ có ngày khuôn mặt này già đi. Huống chi trong cuốn tiểu thuyết cô từng đọc thì không hề có nhân vật nào tên Lục Trạch Dân.

Vì đối với cô, Lục Trạch Dân là một người hoàn toàn xa lạ. Cô sẽ không mạo hiểm đặt cược tương lai của mình cho một người xa lạ, mục tiêu của cô là kiếm tiền và sống cuộc sống thật tốt.

Đó là bài học lớn nhất mà Tống Ngọc Lan rút ra sau 45 năm sống ở kiếp trước.

Thấy Tống Ngọc Lan tỏ thái độ, Bà nội Tống cũng không ép buộc nữa, chỉ kéo Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn ngồi trò chuyện.

Lưu Xuân và Tống Đại Cường thì trở về toa tàu của mình để nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng Lục Trạch Dân lại liếc nhìn Tống Ngọc Lan đang nằm giả vờ ngủ, trong khi bà nội Tống không ngừng tra hỏi về gia đình hai người.

“Thế Văn, Trạch Dân, nhà các cháu ở đâu?” Bà nội Tống hỏi.

“Bà ơi, nhà cháu ở Quảng Đông, nhưng năm ngoái cả nhà đã chuyển lên Bắc Kinh rồi. Còn nhà Trạch Dân thì vốn ở Bắc Kinh từ trước” Chu Thế Văn đáp.

“Thế các cháu về Quảng Đông làm gì?”

“Cháu là anh họ của Trạch Dân, ông bà nội của cháu đang sống ở Quảng Đông để dưỡng già, vì thời tiết ở đó tốt hơn” Chu Thế Văn trả lời một cách dứt khoát.

“Cháu thật hiếu thảo, nhà cháu làm nghề gì vậy?” Bà nội Tống hỏi tiếp.

“Nhà cháu ba đời đều là quân nhân. Từ đời ông cố đến giờ, mọi người đều phục vụ trong quân đội.” Chu Thế Văn nói với vẻ tự hào.

Tống Ngọc Lan nghe những lời Chu Thế Văn nói mà trong lòng gợn lên một chút, nhưng rồi lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Những lời này rõ ràng là nói để cho cô nghe.

Cô trở mình, trong lòng đầy sự khó chịu, cô ghét cảm giác bị đối xử như một con mồi.

Mãi đến 3 giờ chiều thì Tống Ngọc Cảnh mới tỉnh dậy, cuối cùng vẫn là Lưu Xuân và Tống Đại Cường đi mua trứng gà đường đỏ cho cậu.

Tống Ngọc Lan thấy Tống Ngọc Cảnh ăn xong trứng gà nấu đường đỏ và uống thêm một lọ nước hoắc hương chính khí thì sắc mặt đã khá hơn nhiều. Đúng lúc đó cũng đến giờ cả nhà xuống xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-53.html.]

Ban đầu, cô nghĩ sau khi xuống xe là có thể đường ai nấy đi. Nhưng Chu Thế Văn lại đề nghị dẫn cả nhóm tới nhà khách của bộ đội: “Bà Tống, nhà khách của bộ đội vừa rẻ lại vừa an toàn, trời cũng tối rồi, cháu nghĩ hôm nay mọi người cũng chưa làm được gì đâu, nên đi cùng bọn cháu nhé.”

Trước hai chữ “an toàn” khiến Tống Ngọc Lan không thể không nhượng bộ, huống chi bà Tống đã đồng ý ngay lập tức.

Nghe bà nội đồng ý nhanh chóng như thế, Tống Ngọc Lan khẽ chỉnh lại chiếc khăn đen trên đầu, đeo ba lô và kéo Tống Ngọc Cảnh xuống xe.

Khi mới đến thế giới này thì cô từng thấy vui vẻ vì nhan sắc của mình. Nhưng sau hơn mười ngày sống tại đây, cô phát hiện vẻ đẹp ấy chẳng mang lại lợi ích gì mà trái lại còn trở thành gánh nặng.

Vậy nên cô vẫn quen với việc che mặt lại.

Lục Trạch Dân mang theo chiếc ba lô đen đi theo sát Tống Ngọc Lan khi cô bước xuống xe.

“Trông cô không được vui lắm nhỉ?” Lục Trạch Dân đi bên cạnh, liếc nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tống Ngọc Lan ẩn hiện sau chiếc khăn đen che mặt.

Tống Ngọc Lan dừng lại, cúi xuống chỉnh lại áo bông cũ trên người Tống Ngọc Cảnh rồi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Lục Trạch Dân: “Nếu như bị người ta theo dõi như một con mồi thì anh có vui không?”

Lục Trạch Dân thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, không khỏi lúng túng, vội vàng giải thích: “Không, không phải thế... tôi không phải đang theo dõi cô đâu, tôi chỉ...”

Lời của Lục Trạch Dân bị bà Tống và Chu Thế Văn cắt ngang khi họ đi đến gần: “Sao hai đứa còn đứng đây thế? Mau ra cổng thôi, chút nữa đông người khó chen lắm.”

Chu Thế Văn vừa nói vừa gọi Tống Đại Cường và Lưu Xuân: “Chú Tống, cô Lưu, mọi người đi sát theo bọn cháu nhé.”

Lục Trạch Dân nắm lấy quai ba lô của Tống Ngọc Lan: “Đi theo tôi, chúng ta ra cổng.”

Tống Ngọc Lan vội nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Cảnh.

“Cậu làm gì thế?” Tống Đại Cường thấy Lục Trạch Dân kéo ba lô của con gái mình thì lập tức tỏ ra khó chịu.

Bà Tống khẽ chậc lưỡi: “Con lúc nào cũng lắm chuyện. Mẹ còn chưa nói gì đây này.” Sau đó bà quay sang nhìn Chu Thế Văn, miệng nở nụ cười nói: “Thế Văn à, chúng ta cứ thong thả đi, cháu kể cho bà nghe về tỉnh Quảng Đông đi.”

“Được ạ,” Chu Thế Văn nhanh chóng nhận ra Lục Trạch Dân đã có cảm tình với Tống Ngọc Lan.

Lục Trạch Dân vốn là người lạnh lùng, chỉ ấm áp với một vài người anh em thân thiết. Thật không ngờ chuyến đi thăm gia đình bình thường này lại giúp Lục Trạch Dân giải quyết được chuyện cả đời. Vậy là sau chuyến này, Lục Trạch Dân sẽ không còn bị ông bà nội hối thúc chuyện lập gia đình nữa.

Loading...