Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-04-10 23:28:41
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 51

 

Tống Ngọc Lan thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại, khẽ gật đầu chào hai người: “Tôi họ Tống, tên Ngọc Lan.”

“Biết mà, vừa rồi bà đều gọi cô là Ngọc Lan đấy thôi” Chu Thế Văn tươi cười, tự nhiên gọi bà nội Tống là “bà”.

Lục Trạch Dân nhận thấy Tống Ngọc Lan đang rất đề phòng liền ra hiệu cho Chu Thế Văn bớt nói lại. Chu Thế Văn hiểu ý, gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Tống Ngọc Lan. Đây là lần đầu tiên trong đời anh ấy gặp một cô gái xinh đẹp đến vậy.

Cuối cùng, Chu Thế Văn cũng hiểu thế nào là “da trắng hơn tuyết, lông mày tựa khói xanh, môi đỏ như son”, một cô gái với mái tóc đen dài như thác đổ xuống vai thật sự tồn tại.

Lục Trạch Dân thấy thế liền nhìn Chu Thế Văn cảnh cáo, lúc này anh ấy mới miễn cưỡng rời mắt khỏi Tống Ngọc Lan, quay sang tiếp tục trò chuyện với bà nội Tống. Bà nội Tống thấy hai người là quân nhân nên lòng cảnh giác cũng vơi đi phần nào.

Tống Ngọc Lan đứng dậy, kéo Tống Ngọc Cảnh và nói với bà nội Tống: “Cháu dẫn Ngọc Cảnh đi rửa mặt rồi gọi ba mẹ qua ăn sáng.”

Bà nội Tống bị Chu Thế Văn chọc cười ha ha, gật đầu: “Được, cháu đi đi.”

Thậm chí bà còn không thèm nhìn Tống Ngọc Lan lấy một cái.

Đây là lần đầu tiên Tống Ngọc Lan bị bà nội Tống hoàn toàn phớt lờ kể từ khi cô đến thế giới này.

Cô lắc đầu, kéo Tống Ngọc Cảnh đi rửa mặt. Khi đứng đợi em trai bên ngoài nhà vệ sinh thì cô cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.

Cô đưa tay lên sờ đầu, chợt nhớ ra mình quên không mang khăn lụa. Đến bây giờ cô vẫn chưa quen với việc mình là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Đang chờ ngoài cửa nhà vệ sinh thì có một người phụ nữ béo bước tới bắt chuyện: “Cô bé, nhà vệ sinh bên kia trống đấy, qua đó mà dùng.”

Tống Ngọc Lan lập tức cảnh giác, gật đầu đáp nhẹ: “Không cần đâu, tôi đợi ở đây.”

“Bên kia vắng người lắm, tôi vừa đi vệ sinh bên đó về.” Người phụ nữ béo vẫn cố nói chuyện với cô.

Tống Ngọc Lan bắt đầu thấy khó chịu, định nói gì đó thì Lục Trạch Dân đã bước tới, ngăn cách cô với người phụ nữ béo kia. Thân hình cao lớn của anh chắn hoàn toàn tầm nhìn của người phụ nữ, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh nói với Tống Ngọc Lan: “Bà bảo tôi hỏi cô với Ngọc Cảnh muốn ăn gì, để bà và Thế Văn qua xe hàng mua.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-51.html.]

Giọng Lục Trạch Dân nghe quen thuộc như thể hai người đã biết nhau từ lâu.

Người phụ nữ béo nhìn thấy có đàn ông đi cùng, ánh mắt đảo quanh vài lần rồi không cam tâm bước đi, cứ ba bước lại quay đầu nhìn.

Lục Trạch Dân liếc nhìn theo bóng người phụ nữ đang rời xa, rồi bước sang bên cạnh Tống Ngọc Lan để không chắn lối đi: “Người vừa rồi tám phần là tai mắt của bọn buôn người, những người như vậy thường không có chứng cứ rõ ràng để buộc tội, nhưng lại rất phiền phức, cần phải cẩn thận.”

Tống Ngọc Lan hiểu ra Lục Trạch Dân đang giúp mình, bèn mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mày cong lên: “Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý.”

Lục Trạch Dân nhìn Tống Ngọc Lan, ánh mắt anh như có chút ẩn ý: “Dù sao tôi cũng không có việc gì, cứ đợi cùng mọi người nhé.”

Tống Ngọc Lan sống đến 45 tuổi, không phải ngốc nghếch gì, cô nhận ra trong lời nói của Lục Trạch Dân có một sự thiện cảm không hề che giấu, nhưng cũng rất biết giữ chừng mực, không vượt qua giới hạn hay có hành vi khiếm nhã.

Cô không ngây thơ nghĩ rằng anh ấy thực sự thích mình, nhiều nhất chỉ là ấn tượng với ngoại hình của cô thôi, vì vừa rồi chính cô cũng có chút xao động trước vẻ ngoài của Lục Trạch Dân.

Tống Ngọc Lan thản nhiên, không hề gượng gạo nói: “Nếu không làm phiền anh thì cùng chờ vậy.”

“Không phiền đâu,” Lục Trạch Dân vẫn ít lời như cũ.

Tống Ngọc Lan cảm thấy giọng nói của anh như có móc câu, nhẹ nhàng mà lại làm trái tim cô không khỏi ngứa ngáy.

Cô thầm tự cười nhạo mình, đã là người trưởng thành rồi mà sao lại bị những chiêu trò của một cậu thanh niên khiến cho cảm giác giống như thiếu nữ mới biết yêu.

Cuối cùng cô tự trách mình vì bị vẻ ngoài quá quyến rũ của Lục Trạch Dân làm phân tâm. Thật lạ lùng, dù anh đã cắt kiểu tóc ngắn gọn gàng, nhưng làn da trắng trẻo cùng đôi mắt đào hoa lại chẳng khiến anh mất đi vẻ nam tính, ngược lại còn toát lên nét quyến rũ đầy bí ẩn.

Nếu không phải bản thân cô cũng sở hữu dung mạo ưa nhìn, chắc cô sẽ thấy tự ti lắm khi đứng cạnh Lục Trạch Dân.

Tống Ngọc Lan tự giễu cợt mình trong đầu: Thật là, đến mình cũng trọng vẻ bề ngoài đến mức này sao?

Hai người đứng trước cửa nhà vệ sinh, đã thu hút ánh mắt không ít người xung quanh. Phụ nữ nhìn Lục Trạch Dân thì đỏ mặt, còn đàn ông thì đầy ánh mắt ghen tị khi ngắm Tống Ngọc Lan.

Cảm nhận được bầu không khí có chút khác thường, Tống Ngọc Lan không để lộ ra sự khó chịu, khéo léo bước cách xa Lục Trạch Dân một chút rồi gõ nhẹ cửa: “Ngọc Cảnh, em xong chưa?”

Loading...