Sau ba ngày nằm viện, cô được đưa về nhà để tiếp tục dưỡng sức.
Khương Nam cũng đi theo cô về lại tứ hợp viện. Ở ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng thấy cả hai đã vắng mặt một tuần mà chưa trở lại trường bèn hỏi thăm giáo viên chủ nhiệm để biết địa chỉ nhà của Tống Ngọc Lan.
Chiều thứ sáu, bốn người bạn quyết định đến thăm họ.
Cửa tứ hợp viện vang lên tiếng gõ, bà nội Tống vội vàng ra mở cửa.
“Cháu chào bà! Đây có phải nhà của Ngọc Lan không? Chúng cháu là bạn học của cô ấy.” Tần Đa Nhạc lên tiếng chào trước.
Nghe vậy, bà nội Tống liền mỉm cười, nhường lối cho họ vào: “Đúng rồi, bà là bà nội của Ngọc Lan. Các cháu mau vào nhà đi!”
Dương Chiêu Đệ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi đầu chào bà Tống, đồng thời giơ cuốn sổ ghi chép trên tay; “Vì Ngọc Lan đã nghỉ học một tuần, nên bọn cháu đến thăm cô ấy, mang theo một ít ghi chú để cô ấy xem qua.”
Bà nội Tống nghe vậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng: “Ôi trời, các cháu tốt bụng quá! Bà thay mặt Ngọc Lan cảm ơn các cháu nhé. Nó đang ở trong sân sau, các cháu cứ đi vào đó mà gặp.”
Lúc này, Khương Nam đang trò chuyện với Tống Ngọc Lan về chuyện giữa Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn.
Tống Ngọc Lan lắc đầu bất lực: “Đừng can thiệp vào chuyện của đàn ông, họ sẽ tự giải quyết theo cách của họ. Với mình thì điều quan trọng nhất là mọi người đều được bình an.”
Khương Nam nhẹ nhàng tựa đầu vào xe lăn của Tống Ngọc Lan, giọng nghẹn ngào: “Ngọc Lan, cậu có biết không? Ngay khoảnh khắc mình nghĩ rằng mọi thứ sắp kết thúc thì mình đã nhìn thấy cậu. Cảm giác đó giống như phép màu vậy. Ngọc Lan, thật sự cảm ơn cậu vì đã cứu mình. Mình thật sự quá may mắn vì đã có được một người bạn như cậu,!”
Đúng lúc đó, Tần Đa Nhạc và mấy người bạn ùa vào sân sau, rộn ràng hỏi han Tống Ngọc Lan và Khương Nam về tình hình sức khỏe của họ. Sau khi nghe giải thích thì cả nhóm mới yên tâm.
---
Ba tháng sau.
“Thật không ngờ lại mua được vé máy bay!” Tống Ngọc Lan kinh ngạc nhìn hai tấm vé máy bay trong tay, bởi lẽ vào thời điểm này việc mua được vé máy bay thực sự là điều rất khó khăn.
Lục Trạch Dân khoanh tay trước ngực, tự hào đáp: “Anh mới được thăng chức rồi. Từ giờ, em muốn đi máy bay đến đâu cũng được.”
Tống Ngọc Lan vòng tay qua cổ anh, trêu chọc: “Giỏi vậy sao? Thế anh chắc chắn không đi dự đám cưới của Đào Tử à? Nhân tiện chia tiền lợi nhuận nữa chứ.”
Nửa năm trước cộng thêm nửa năm nay, cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên đã hoạt động được một năm. Từ năm 1982, không ít ông chủ ở Bằng Thành đã để mắt đến cửa hàng này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-294.html.]
Theo lời Đào Tử thì “Cả việc kết hôn cũng phải tranh thủ lúc rảnh, vì bận quá không kịp thở.”
Cuối cùng, Đào Tử và Lý Phục cũng thành đôi.
Tống Ngọc Lan và Khương Nam ngồi trên máy bay, Khương Nam hào hứng khám phá mọi thứ, cô ấy liên tục sờ mó, ngắm nghía xung quanh. Các hành khách khác trên chuyến bay cũng tỏ ra rất ngạc nhiên và hiếu kỳ giống hệt như Khương Nam.
So với mọi người thì Tống Ngọc Lan tỏ ra bình tĩnh hơn hẳn.
“Ngọc Lan, cậu không thấy hồi hộp à?” Khương Nam quay sang hỏi, không giấu nổi sự phấn khích.
Tống Ngọc Lan liếc nhìn các thiết bị trên máy bay, khẽ cười: “Hồi hộp chứ, nhưng mình là người kín đáo mà.”
Tới khi hai người xuống máy bay, Đào Tử lái một chiếc xe hơi kiểu cũ, có thiết kế đơn giản nhưng vẫn giữ được nét cổ điển tới đón.
“Ở đây!” Đào Tử vẫy tay.
Tống Ngọc Lan và Khương Nam chạy nhanh đến chỗ chiếc xe. Khương Nam đùa: “Chị Đào Tử, đúng là người vui thì tinh thần phơi phới, nhìn chị rạng rỡ quá.”
Đào Tử sờ lên mặt: “Có rõ ràng đến thế không?”
Tống Ngọc Lan nhìn quanh bên trong xe: “Chị sắm chiếc xe hơi này lúc nào vậy?”
Đào Tử nhấn ga: “Ba mẹ Lý Phục biết anh ấy chuẩn bị cưới nên mua xe cho anh ấy, còn mua luôn nhà ở Quảng Đông nữa.”
“Thật sự quá hạnh phúc rồi.” Khương Nam không giấu được sự ghen tị.
“Em có gì mà phải ghen chứ, chị nghe nói Chu Thế Văn đang theo đuổi em, sau này chắc cửa hàng vật liệu của mình sẽ thành tiệm của vợ chồng luôn đấy!” Đào Tử vừa cười nói vừa điều khiển vô lăng.
Khương Nam bĩu môi: “Chị Đào Tử, ước mơ đó của chị có lẽ không thành đâu. Trên đường đến đây Ngọc Lan có nói với em là sau khi chia tiền lần này thì Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn sẽ rút lui, từ nay cửa hàng vật liệu xây dựng sẽ là của ba chị em chúng ta!”
“Sao lại thế?” Đào Tử quay sang nhìn Tống Ngọc Lan ngồi ở ghế phụ.
“Hai người họ đều có thay đổi trong công việc, bận rộn nhiều việc, và cũng lo sau này sẽ bị người ta chỉ trích.” Tống Ngọc Lan giải thích.
Đào Tử gật đầu: “Vậy cũng tốt, ba chị em chúng ta hoàn toàn có thể tự lo được. Các em không biết đâu, lợi nhuận của cửa hàng tháng vừa rồi nhiều hơn bao giờ hết. Ngọc Lan à, chị thật sự rất may mắn vì đã theo em ngay từ đầu.”