“Hơn nữa em còn là bạn gái của anh em tốt của Đại Quân, mà trong giới của anh ấy, tình nghĩa là thứ quan trọng nhất.”
Ngọc Lan gật đầu: “Cảm ơn chị, để em suy nghĩ, nếu cần thì em sẽ nói.”
Tô Hồng chỉnh lại tóc, nhìn đồng hồ rồi nói: “Chị không nói thêm với em nữa. Còn một tiếng nữa là đến 10 giờ, tối nay trò chơi mới chính thức bắt đầu, chị cần tranh thủ nghỉ ngơi một chút.”
Tống Ngọc Lan đứng dậy: “Vậy em sẽ không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa, em đi dạo quanh phòng khiêu vũ một chút.”
Tô Hồng vẫy tay, rồi nằm lại lên ghế sofa, nhắm mắt ngủ.
Vừa rẽ qua ngã rẽ, Tống Ngọc Lan còn chưa kịp nhìn rõ tình hình phía trước thì đột nhiên cảm thấy một cú va chạm mạnh khiến cô lùi lại vài bước.
Nhìn kỹ, cô mới nhận ra mình vừa va vào một người phục vụ đang vội vàng bước tới.
Người phục vụ vội cúi đầu xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, tôi đi gấp quá, không chú ý thấy cô.”
Tống Ngọc Lan khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Không sao.”
Sau khi hai người lướt qua nhau, Tống Ngọc Lan không rời đi ngay mà đứng tại chỗ, suy tư nhìn theo bóng dáng người phục vụ vừa khuất.
Chỉ một lát sau, cô nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh gần đó.
Khóa cửa lại, cô mở bàn tay đang siết chặt ra, trong lòng bàn tay cô là một mảnh giấy nhỏ. Đó là mẩu giấy mà Chu Thế Văn đã lén đưa cho cô. Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, rồi từ từ mở mảnh giấy ra.
Chữ viết trên tờ giấy rất nguệch ngoạc, có vẻ như người viết vô cùng vội vàng. Nội dung ghi: [Từ 9 giờ 30 đến 9 giờ 40, chúng tôi sẽ đánh lạc hướng mọi người. Trong 10 phút đó, tầng ba sẽ không có ai. Hãy đưa Khương Nam đến bên phải du thuyền, sẽ có người tiếp ứng.]
Tống Ngọc Lan chỉ đọc lướt qua một lần, rồi ngay lập tức vò nát mảnh giấy và ném vào bồn cầu, ấn nút xả nước.
Nhìn mảnh giấy biến mất theo dòng nước, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này đã là 9 giờ 20, chỉ còn 10 phút nữa là đến thời điểm Chu Thế Văn đề cập.
Tống Ngọc Lan quyết định ở lại trong nhà vệ sinh để tránh bị phát hiện và gây ra rắc rối không đáng có.
Cô ngồi xuống nắp bồn cầu, nhắm mắt lại, diễn tập trong đầu cách cô sẽ đưa Khương Nam đi, cố gắng giữ cho nhịp tim mình ổn định.
Đúng 9 giờ 29 phút, cô có thể cảm nhận được sự ồn ào đang dần lan ra từ bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-291.html.]
Tống Ngọc Lan nhìn đồng hồ, từng giây trôi qua như thể kéo dài vô tận.
Đúng 9 giờ 30, bên ngoài vẫn tiếp tục ồn ào, cô dứt khoát mở cửa nhà vệ sinh và bước nhanh đến lối cầu thang từ tầng ba xuống tầng một. Từ trên nhìn xuống, cô thấy ở khu vực trung tâm sảnh khiêu vũ dường như đang có cãi vã.
Tống Ngọc Lan nắm lấy mép váy sườn xám của mình và mạnh mẽ xé toạc đến tận đùi, để lộ ra đôi chân dài trắng trẻo.
Cô bước đi đầy quyết đoán, tiến thẳng đến căn phòng cuối cùng bên phải.
Đến trước cửa, cô phát hiện cánh cửa từng mở hé lần trước giờ đã khóa chặt. Không do dự, cô liên tục bấm tay cầm vài lần nhưng cửa vẫn không có phản ứng.
Đúng lúc cô đang phân vân liệu có nên phá cửa hay không, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ boong tàu phía trên.
Triệu Kiến Quốc từ cầu thang chạy xuống, xuất hiện trước mặt cô.
Không ổn rồi! Tống Ngọc Lan thầm kêu lên trong lòng, nhanh chóng giấu chiếc dùi điện Lục Trạch Dân đưa cho sau lưng, đồng thời mắt bình tĩnh nhìn Triệu Kiến Quốc tiến lại gần.
Khi đến gần, Triệu Kiến Quốc thấy người đứng trước cửa là Tống Ngọc Lan thì cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Anh ta đứng trước mặt cô, nở nụ cười đầy tự tin: “Tôi biết em sẽ lên tàu để cứu Khương Nam. Nhưng đừng phí công vô ích, Hồng Dũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ấy đâu...”
Anh ta chưa kịp dứt lời thì Tống Ngọc Lan đã bật ngay dùi điện lên mức mạnh nhất và dí thẳng vào cổ của Triệu Kiến Quốc.
“Lắm lời quá.” Tống Ngọc Lan đá mạnh vào Triệu Kiến Quốc đang nằm co giật dưới đất, miệng sùi bọt mép.
Sau đó, cô lục soát người Triệu Kiến Quốc kỹ lưỡng, nhưng không tìm thấy chìa khóa.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ còn 5 phút! Không chần chừ thêm, cô đạp mạnh vào mặt Triệu Kiến Quốc để chặn anh ta, rồi lập tức lao như tên b.ắ.n về phía khu vực bên phải của du thuyền.
May mắn thay du thuyền được trang bị lan can bao quanh, mặc dù hành lang bên cạnh cửa sổ rất hẹp nhưng việc di chuyển vẫn không gặp nhiều trở ngại.
Khi xác định được căn phòng có Khương Nam ở bên trong, Tống Ngọc Lan lập tức giơ dùi điện lên và đập mạnh vào bốn góc của cửa sổ.
Sau đó, cô dồn hết sức lực đập một cú chí mạng vào giữa kính. Tiếng “rắc” vang lên, kính cửa sổ vỡ vụn.
Cô nhanh chóng lùi lại, nhưng vẫn không tránh khỏi bị những mảnh kính sắc nhọn b.ắ.n vào người.
Những mảnh kính như những mũi d.a.o nhỏ, một mảnh vô tình cắm thẳng vào mu bàn tay cô. Cơn đau buốt xé lên, nhưng cô cố nén đau, nghiến răng, rút mảnh kính ra khỏi tay.