Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:16:17
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em cũng đừng đứng mãi thế, ngồi xuống đây đi.” Tô Hồng chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình. “Lát nữa chị còn phải đi nói chuyện với mấy bà phu nhân nữa.”

Tống Ngọc Lan ngồi xuống: “Chị Hồng, chị thường xuyên tham gia những buổi tiệc kiểu này à?”

Tô Hồng gật đầu: “Những bữa tiệc như thế này đều có mục đích rõ ràng. Những người đi cùng như bọn chị có công việc chính là ở bên cạnh các ông lớn sau khi họ đã bàn bạc xong việc.”

Tô Hồng đứng dậy đóng cửa phòng lại nhìn Tống Ngọc Lan: “Chị không biết các em đang làm gì, nhưng cho em một lời khuyên: tốt nhất đợi đến khi trời tối hãy hành động, bây giờ nóng vội cũng chẳng được gì, nghỉ ngơi đi mà dưỡng sức.”

Tống Ngọc Lan thả lỏng người, cảm giác căng thẳng bấy lâu như dịu lại: “Cảm ơn chị Hồng.”

Tô Hồng phất tay, tháo chiếc áo khoác lông màu đỏ ra: “Được rồi, nghe lời là tốt. Chị ra ngoài nói chuyện chút, lát nữa khởi hành sẽ có người mang đồ ăn tới.”

Tống Ngọc Lan gật đầu, cảm ơn rồi nhìn theo Tô Hồng rời đi.

Cô bắt đầu quan sát kỹ lưỡng căn phòng, tìm xem có bất kỳ máy quay giấu kín nào như trong phim hay không. Sau một hồi tìm kiếm nhưng không thấy gì, Tống Ngọc Lan tự thấy mình có chút ngốc. Ở nơi giao dịch bí mật với toàn những nhân vật tầm cỡ này, việc lắp máy quay giấu kín là điều không thể.

Cô ngồi lại ghế sofa, trầm tư suy nghĩ về kế hoạch hành động tiếp theo.

Chẳng mấy chốc đã có tiếng gõ cửa vang lên. Người phục vụ mang đồ ăn đến.

Tống Ngọc Lan vừa nhìn thấy khuôn mặt của người phục vụ liền khẽ giật mình. Đó là Lục Trạch Dân, giờ đây trông anh hoàn toàn bình thường, đến mức đứng giữa đám đông cũng không thể nhận ra.

Nhưng đi cùng Lục Trạch Dân còn có một người đàn ông lạ mặt. Với vẻ ngoài xa lạ của Lục Trạch Dân, Tống Ngọc Lan không vội nhận thân ngay mà chỉ thản nhiên chỉ vào bàn: “Cứ để trên bàn là được.”

Cả hai người đàn ông đặt đồ ăn xuống, nói một câu: “Chúc quý cô dùng bữa ngon miệng!” rồi rời đi.

Sau khi chắc chắn rằng họ đã đi hẳn, Tống Ngọc Lan liền dùng nĩa tìm kiếm trong phần thức ăn mà Lục Trạch Dân mang đến. Cuối cùng, cô phát hiện ra một chiếc dùi điện nhỏ giấu trong chiếc bánh hamburger, cùng với một mẩu giấy.

Trên giấy viết: “Xác định vị trí tại phòng đầu tiên trên boong tầng ba. Nếu đã chắc chắn, nhấn nút bộ đàm 6 lần, không cần nói gì.”

Đọc xong, Tống Ngọc Lan ngay lập tức xé nhỏ mẩu giấy, mở cửa sổ rồi ném chúng xuống biển.

Lúc này, du thuyền đã bắt đầu khởi hành, mặt trời cũng dần lặn xuống phía chân trời, chỉ còn khoảng một giờ nữa là trời sẽ tối hẳn.

Tống Ngọc Lan ăn xong phần thức ăn mà Lục Trạch Dân mang đến. Cô cẩn thận giấu chiếc dùi điện vào bên trong đùi, vì chiếc sườn xám cô đang mặc quá mỏng nên không thể giấu thêm thứ gì khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-288.html.]

Sau khi trời tối, Tô Hồng trở lại phòng với hơi rượu nồng nặc.

Tống Ngọc Lan vội vàng bước tới đỡ cô ấy: “Sao chị uống nhiều thế này?”

Tô Hồng nằm dài trên ghế sofa, chỉ tay vào túi xách: “Trong đó có thuốc giải rượu.”

Sau khi uống thuốc giải rượu, Tô Hồng nở một nụ cười chua chát: “Làm công việc này chẳng hơn gì mấy cô gái phục vụ rượu là bao, chỉ khác là thay vì phục vụ tất cả đàn ông thì chúng tôi chỉ phục vụ một người.”

Tống Ngọc Lan định nói gì đó nhưng tiếng bước chân từ bên ngoài khiến cô lập tức im lặng, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cửa.

Cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, một giọng nam trầm vang lên: “A Hồng, mở cửa đi, là anh đây.”

Tống Ngọc Lan quay sang nhìn Tô Hồng.

Tô Hồng thở dài và chỉ về phía cửa: “Ra mở cửa đi, là đại ca Đại Quân.”

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, nhẹ nhàng xoay tay nắm và từ từ mở cửa.

Khi Đại Quân nhìn thấy Tống Ngọc Lan, ánh mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Anh ta mỉm cười nhẹ nhàng: “Cô là bạn gái của Trạch Dân phải không?”

Tống Ngọc Lan khẽ gật đầu: “Vâng, chào anh Đại Quân, tôi là Tống Ngọc Lan.”

Đại Quân cười và phất tay, ra hiệu cho Tống Ngọc Lan không cần phải quá khách sáo. Sau đó anh ta quay sang nhìn Tô Hồng, lúc này đang nằm dài trên sofa và hỏi thăm: “Có phải em bị bạn nữ của lão Lưu chuốc say không?”

Tô Hồng mỉm cười, nhưng đó là nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, cô ấy thật sự rất giỏi uống.”

Tống Ngọc Lan nhận ra cảm xúc của Tô Hồng có chút thay đổi, và từ đó đoán được rằng mối quan hệ giữa Tô Hồng và Đại Quân không giống như quan hệ giữa nam nữ thông thường.

Tuy nhiên, cô không hỏi thêm gì mà chỉ lẳng lặng lùi lại về phía cửa.

Đại Quân đứng ở cửa nhìn cô, khẽ vẫy tay: “Ngọc Lan, cô đã quen với tình hình chưa?”

“Em đã quen rồi, anh Đại Quân.”

“Tốt lắm. Tối nay tiệc rượu sẽ chính thức bắt đầu lúc 10 giờ, bây giờ mới là 8 giờ. Em còn hai tiếng, có thể ra ngoài đi dạo một chút.”

Loading...