Tống Ngọc Lan nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Chẳng phải ông ta đã có một cô con gái mà ai cũng biết sao?”
Lục Trạch Dân giải thích: “Hồng Khê không chỉ là con gái của Hồng Dũng mà còn là cháu ngoại của nhà họ Diệp. Mặc dù nhà họ Diệp hiện không còn rực rỡ như trước, nhưng giống như người xưa đã nói ‘lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa’. Nhà họ Diệp dù yếu thế nhưng vẫn đủ sức làm Hồng Dũng phải đau đầu. Thế lực của ông ta chỉ mới được xây dựng vài năm, nếu nhà họ Diệp quyết tâm thì cũng đủ để khiến Hồng Dũng lao đao.”
“Vậy so với nhà họ Diệp thì nhà họ Khương đã sụp đổ chẳng khác nào cỏ dại bị người ta mặc sức giẫm đạp.” Chu Thế Văn hít một hơi sâu, cảm thấy m.á.u như dồn lên trán, giận dữ nói: “Hồng Dũng đúng là kẻ tiểu nhân!”
Tống Ngọc Lan bắt đầu suy nghĩ về tình tiết trong sách. Sau khi Khương Nam được Triệu Kiến Quốc cứu, không lâu sau đó Diệp Chiêu Miên đã đưa ra bằng chứng đủ để lật đổ Hồng Dũng, khiến ông ta không thể trở mình.
Liệu có phải chỉ cần cứu được Khương Nam, và nếu để Hồng Dũng không tìm thấy cô ấy thì ông ta sẽ đi theo con đường đã được viết trong sách?
Tay Tống Ngọc Lan khẽ run lên, dường như cô đã tìm thấy điểm mấu chốt để xoay chuyển cục diện.
Làm thế nào để cứu Khương Nam?
Đó là câu hỏi khiến Tống Ngọc Lan băn khoăn suốt cả ngày. Trong cuốn sách, Triệu Kiến Quốc đã cứu Khương Nam tại một buổi tiệc ngầm, nhưng làm thế nào cô có thể tiết lộ thông tin này cho Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn biết, để hai người đi điều tra theo hướng đó?
Từ trong dòng suy nghĩ, Tống Ngọc Lan thận trọng mở lời: “Nếu biệt thự khó đột nhập, liệu có cơ hội nào để Khương Nam được Hồng Dũng đưa ra ngoài không?”
Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Một lát sau, Chu Thế Văn như bừng tỉnh, đập tay xuống bàn: “Lúc tôi giám sát thì có một người đàn ông mặc vest bảo rằng cần chuẩn bị vài bộ lễ phục vừa với dáng người Khương Nam. Điều này có thể nghĩa là sắp có một chuyến đi ra ngoài. Tôi sẽ đi theo dõi ngay!”
Sau khi Chu Thế Văn rời đi, Lục Trạch Dân nhẹ nhàng cào lòng bàn tay của Tống Ngọc Lan, ánh mắt sâu xa đầy ý tứ khó đoán.
Tim Tống Ngọc Lan chợt lỡ nhịp. Chẳng lẽ gợi ý vừa rồi của cô quá rõ ràng, khiến Lục Trạch Dân phát hiện điều gì bất thường?
Không muốn giải thích thêm nên cô giả vờ buồn ngủ, ngáp dài rồi đứng dậy: “Em đi nghỉ trước đây, nếu anh Thế Văn có tin tức thì anh nhớ gọi em.”
Cô vội vã rời khỏi phòng khách như trốn tránh.
Lục Trạch Dân nhìn theo bóng lưng Tống Ngọc Lan, dường như đang suy nghĩ điều gì. Anh cảm thấy cô biết nhiều hơn những gì cô nói, lời nói vừa rồi không đơn thuần chỉ là phỏng đoán. Nhưng anh cũng không tiện hỏi thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-286.html.]
---
Tống Ngọc Lan nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Cô thầm cầu nguyện rằng Chu Thế Văn sẽ tìm ra manh mối về việc Khương Nam bị đưa ra ngoài, trong khi cô vẫn phải tiếp tục suy nghĩ về cách giải cứu cô ấy.
Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.
Mở cửa ra, cô thấy Lục Trạch Dân đứng đó với vẻ mặt hớn hở.
“Có tin tức rồi! Thế Văn phát hiện đám người của Hồng Dũng đang chuẩn bị một chiếc xe hơi sang trọng, có vẻ sắp đi xa.”
Tống Ngọc Lan lập tức tỉnh táo: “Họ đi đâu?”
Lục Trạch Dân gật đầu: “Thông tin cho thấy họ đang hướng về phía bờ biển.”
Bờ biển?
Buổi tiệc ngầm trong sách thực ra diễn ra ở một nơi xa xôi, nơi hoàn toàn biệt lập. Trong số những địa điểm lý tưởng cho các giao dịch ngầm thì biển cả luôn là lựa chọn hoàn hảo. Bốn bề là đại dương, bất cứ sự thay đổi nào cũng có thể được phát hiện một cách dễ dàng, đồng thời giảm thiểu nguy cơ bị người ngoài phát giác.
“Đêm nay, chúng ta sẽ tập hợp thêm người đi theo. Đại ca của Đại Hùng may mắn nằm trong danh sách khách mời, tối nay anh ấy sẽ tham gia cùng chúng ta.” Lục Trạch Dân nói.
“Em có thể đi cùng được không?” Tống Ngọc Lan hỏi. Nếu cô đi theo, trong trường hợp cần phải dùng đến thân phận phụ nữ để tiếp cận hay hành động thì cô có thể giúp đỡ.
Lục Trạch Dân gật đầu đồng ý: “Đó cũng là điều anh định nói với em. Tối nay những người lên du thuyền chắc chắn sẽ mang theo bạn nữ. Vì thời gian quá gấp nên chúng ta không thể tìm người tin cậy đi cùng. Em đi sẽ giúp chúng ta dễ dàng trà trộn hơn, thậm chí có thể thăm dò tình hình.”
Tống Ngọc Lan thở phào, đôi mày giãn ra: “Vậy em cần chuẩn bị những gì?”
“Đại ca của Đại Hùng sẽ đi cùng một người phụ nữ. Chiều nay, em sẽ tách ra và đi cùng người phụ nữ ấy. Nhưng diện mạo của em quá nổi bật, phải hóa trang để trông bình thường hơn một chút.”
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Em hiểu rồi. Vậy các anh sẽ lên du thuyền bằng cách nào?”
Lục Trạch Dân đáp: “Bọn anh sẽ theo kế hoạch của Đại Hùng và trà trộn vào buổi tiệc. Anh và Thế Văn sẽ đóng vai trợ lý, giúp đỡ đại ca của Đại Hùng. Lên thuyền rồi thì nhiệm vụ của em là quan sát và tìm cơ hội để dò la tình hình. Chúng ta sẽ luôn giữ liên lạc.”