Lục Trạch Dân gật đầu, đạp mạnh chân ga: “Thế Văn đã tìm vài người anh em trong giang hồ, bọn họ đã có manh mối. Hiện giờ anh ấy đang theo dõi.”
Chiếc xe lao vào một con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ. Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân bước xuống xe, tiến vào bên trong. Trong nhà, một người đàn ông cao lớn ngồi trước bàn, sau lưng là hai tên đàn em đứng thẳng.
“Đã tìm thấy cô gái đó rồi.” Người đàn ông đứng dậy, kính cẩn nói với Lục Trạch Dân: “Nhưng tình hình có chút rắc rối. Cô ấy đang bị giam trong một căn biệt thự ở ngoại ô, được canh phòng rất nghiêm ngặt. Anh Thế Văn đang ở đó giám sát.”
Tống Ngọc Lan cau mày: “Chúng ta có cách nào cứu cô ấy ra không?”
Người đàn ông lắc đầu, giọng nói nặng nề: “Hầu như là không thể. Bên trong có người trang bị vũ khí, chúng tôi tuyệt đối không thể liều lĩnh xông vào. Hơn nữa, chủ nhân của căn biệt thự đó là một nhân vật có thế lực rất lớn, không chỉ trong xã hội đen mà còn cả ngoài xã hội.”
Nghe đến đây, Tống Ngọc Lan siết chặt nắm tay, lo lắng hỏi: “Vậy chẳng lẽ không còn cách nào khác à? Chúng ta không thể báo cảnh sát nhờ giúp đỡ sao?”
Lục Trạch Dân hạ thấp giọng: “Hồng Dũng giờ đã trở thành một kẻ vừa có sức mạnh trong bóng tối lẫn ngoài ánh sáng. Hiện tại ông ta là một nhân vật rất đáng gờm, động vào sẽ chỉ chuốc thêm rắc rối thôi.”
“Vậy giờ phải làm sao?” Tống Ngọc Lan cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ cô có thể né tránh cốt truyện trong sách còn Khương Nam thì không thể thoát khỏi số phận sao?
Đại Hùng trải tấm bản đồ thành phố Bắc Kinh ra trước mặt.
“Chúng ta cần lập một kế hoạch tỉ mỉ, không được hành động hấp tấp. Bên phía Thế Văn vẫn đang theo dõi, hiện tại chưa có vấn đề gì.”
Lục Trạch Dân nhẹ nhàng vỗ vai Tống Ngọc Lan, trấn an: “Yên tâm đi, nếu Đại Hùng đã nói không có vấn đề thì chắc chắn sẽ không có gì nghiêm trọng.”
Đại Hùng gật đầu đồng ý: “Điều quan trọng nhất bây giờ là xác định chính xác Khương Nam bị giam giữ ở đâu trong biệt thự, và nắm rõ bố cục cũng như lực lượng bảo vệ. Tối nay Thế Văn sẽ dẫn theo vài anh em đến dò la tình hình.”
“Cảm ơn Đại Hùng” Tống Ngọc Lan biết ơn nhìn anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-285.html.]
---
Nửa đêm, lúc ba giờ sáng, cả thành phố đều chìm trong tĩnh lặng. Chu Thế Văn mang theo tin tức quan trọng trở về căn nhà trong con hẻm nhỏ.
Anh ất nghiêm túc trải tấm bản đồ lên bàn: “Biệt thự có ba tầng, bảo vệ rất nghiêm ngặt, mọi ngóc ngách đều có người tuần tra. Khương Nam bị giam ở một phòng phía tây ở tầng ba, cửa phòng còn có hai người canh giữ chặt chẽ.”
Chu Thế Văn chỉ tay vào bản đồ: “Nghiêm trọng hơn nữa là trong khu vực tầng ba có đến 10 người bảo vệ, một nửa trong số đó có trang bị vũ khí.”
Nếu đối phương chỉ là một cán bộ bình thường thì những thông tin này đủ để tiêu diệt Hồng Dũng. Chu Thế Văn tự tin rằng mình có thể dễ dàng giải quyết vấn đề và cứu được Khương Nam.
Nhưng thực tế phức tạp hơn nhiều, Hồng Dũng có mối liên hệ phức tạp với thế giới ngầm và các thế lực lớn nhỏ khác. Điều này khiến cho nhiệm vụ lần này trở nên đầy thử thách và nguy hiểm, là điểm mấu chốt quyết định thành bại.
“Người này thực sự rất có tham vọng” Đại Hùng bình luận.
Căn phòng chìm trong sự im lặng.
Hồng Dũng là người khát khao quyền lực đến mức sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được điều đó.
Thời còn đi học, ông ta đã bắt đầu chọn lọc những người có thể giúp mình leo lên. Sau nhiều lần cân nhắc, ông ta quyết định chọn Khương Thu, một người đơn thuần và dễ bị lừa gạt làm bước đệm. Tuy nhiên, sau khi được giao nhiệm vụ công tác, Hồng Dũng nhanh chóng nhận ra nhà họ Khương không còn đủ mạnh để hỗ trợ tham vọng lớn hơn của ông ta.
Vì thế, ông ta không chút do dự bỏ rơi Khương Thu và nhanh chóng chuyển mục tiêu sang Diệp Chiêu Miên. Gia tộc nhà họ Diệp thực sự rất mạnh, nhờ mối quan hệ với nhà họ Diệp mà Hồng Dũng đã thăng tiến rất nhanh.
Nhưng Hồng Dũng không cảm kích hay trung thành với nhà họ Diệp. Ngược lại, ông ta lo sợ nhà họ Diệp sẽ dùng quyền lực để kiểm soát mình. Để bảo vệ vị thế nên ông ta quyết định xây dựng lực lượng riêng, phát triển cả trong giới xã hội đen lẫn quan trường, đảm bảo rằng mình sẽ không bị ai đe dọa hay kiểm soát.
“Tài năng của ông ta quá vượt trội đến mức các cấp trên không phát hiện ra dã tâm của ông ta sao?” Tống Ngọc Lan tức giận đập bàn: “Giờ ông ta bắt cóc Khương Nam là có ý gì?”
Lục Trạch Dân nhẹ nhàng cầm tay Tống Ngọc Lan, xoa dịu bàn tay đỏ bừng của cô: “Em đừng nóng vội. Trong quá trình điều tra, bọn anh nhận ra rằng cấp trên không phải hoàn toàn không biết, chỉ là bây giờ Hồng Dũng đã trở thành một thế lực không dễ đối phó. Lợi ích liên quan đến ông ta quá phức tạp nên không thể xử lý nhanh chóng được. Tuy nhiên, phía trên đã có động thái. Việc bắt cóc Khương Nam là nước cờ của Hồng Dũng để dùng con gái ruột làm con bài mặc cả.”