Lúc này, Tống Ngọc Lan bực bội trách tác giả tại sao không viết rõ ràng hơn về các nhân vật phụ, khiến cô chỉ có thể đoán theo mạch truyện.
Chu Thế Văn bước tới chào Diệp Chiêu Miên: “Dì Diệp, đã lâu không gặp rồi.”
Diệp Chiêu Miên nhẹ nhàng đặt chiếc tách trà tinh xảo xuống, đáp lại; “Thế Văn à, đúng là đã lâu thật. Phải 12 năm rồi nhỉ? Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”
Chu Thế Văn giới thiệu hai người đi cùng: “Đúng vậy, thưa dì, đã 12 năm rồi. Đây là em họ cháu, con trai của cô út cháu, tên là Lục Trạch Dân, và đây là vị hôn thê của cậu ấy, Tống Ngọc Lan. Hôm nay chúng cháu đến làm phiền là vì...”
Chu Thế Văn vừa trình bày lý do đến thì Diệp Chiêu Miên liền tỏ ra kinh ngạc.
“Khương Nam? Dì không biết cô ấy ở đâu. Các cháu tìm nhầm người rồi.” Diệp Chiêu Miên đứng dậy, đặt tách trà xuống với ý muốn tiễn khách.
Chu Thế Văn vội giải thích: “Dì Diệp, chúng cháu đã tra được hành tung của cô ấy. Ba ngày trước cô ấy đã đến Bắc Kinh. Ngoài chúng cháu thì chỉ còn...”
Chưa kịp nói hết câu, tách trà trong tay Diệp Chiêu Miên đã bị ném thẳng xuống chân Chu Thế Văn.
Lục Trạch Dân bước lên chắn trước Tống Ngọc Lan, bảo vệ cô trong vòng tay của mình.
Chiếc tách tinh xảo vỡ tan dưới chân Chu Thế Văn, kèm theo giọng nói giận dữ của Diệp Chiêu Miên: “Thế Văn, nể tình cảm với nhà họ Chu nên dì sẽ bỏ qua sự mạo phạm này. Các cháu đi đi. Dì không biết cô gái tên Khương Nam đó, càng không biết cô ấy ở đâu!”
Chu Thế Văn muốn nói thêm điều gì đó nhưng Tống Ngọc Lan đã nhẹ nhàng kéo tay anh ấy, khẽ lắc đầu ra hiệu:Rời đi trước đã, tôi đã có linh cảm về việc này.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt đen kịt của Diệp Chiêu Miên, Chu Thế Văn cũng hiểu rằng dù có hỏi thêm gì vào lúc này cũng không nhận được kết quả. Ba người rời khỏi phòng khách, trong khi Diệp Chiêu Miên dồn nén cơn giận quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất.
Ánh mắt bà ta lạnh lẽo đến cực điểm.
Hồng Khê từ tầng hai bước xuống, khẽ lắc đầu: “Mẹ à, lúc này mẹ không lý trí chút nào.”
Nhìn thấy Hồng Khê, Diệp Chiêu Miên lập tức dịu xuống, ánh mắt lạnh lẽo chuyển thành ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-282.html.]
“Tiểu Khê, sao con lại xuống đây? Không nghỉ ngơi trong phòng à?”
“Con nghe thấy những gì họ nói. Hai ngày nay mẹ không cho con đi tìm bố, có phải là vì cô gái đó đang ở chỗ bố không?”
Không nhận được câu trả lời, Hồng Khê ngồi xuống bên cạnh Diệp Chiêu Miên, đưa tay xoa nhẹ thái dương của bà ta: “Bao nhiêu năm nay con đã hiểu rõ bản chất của bố, mẹ còn chưa nhận ra sao? Mẹ muốn ly hôn với ông ấy không? Suốt bao năm qua ông ấy đã dựa vào nhà ta để leo lên vị trí hiện tại, mẹ nỡ để ông ấy nhường vị trí này cho người khác sao?”
“Tiểu Khê, mẹ rất khó chịu, ở đây này.” Diệp Chiêu Miên chỉ vào trái tim mình, mắt bà ta đỏ hoe: “Mẹ chỉ hận ngày xưa mẹ không nhìn thấu được ông ấy, mới để bị lừa. Người phụ nữ đó cũng vậy, chúng ta đều trở thành bệ phóng cho ông ấy!”
“Vậy nên mẹ không muốn con căm hận người phụ nữ kia và con gái của bà ấy, đúng không?” Hồng Khê thở dài: “Bây giờ bố đã ở một vị trí cao, nhà họ Diệp chúng ta không thể làm gì được ông ấy. Mẹ mà cứ tiếp tục đối đầu với bố thì sẽ chẳng có lợi gì cho nhà mình cả.”
“Mẹ khinh! Một tên phượng hoàng nam. Nhà họ Diệp chúng ta là đại gia tộc trăm năm, chẳng lẽ lại không làm gì được ông ta sao? Chỉ là mẹ không muốn đôi bên cùng tổn thương mà thôi!” Diệp Chiêu Miên nắm lấy tay Hồng Khê, vỗ nhẹ: “Con ngoan, cứ để mẹ lo liệu chuyện này. Con chỉ cần sống cuộc đời an nhàn, hạnh phúc là được.”
“Nhưng mẹ à... con muốn đứng về phía mẹ. Và con còn nghe được từ chỗ thư ký của bố nói rằng gần đây ông ấy đang tìm người để sắp xếp một cuộc hẹn hò cho con.” Hồng Khê ôm lấy Diệp Chiêu Miên.
Diệp Chiêu Miên vỗ nhẹ lên lưng con gái: “Nếu Hồng Dũng dám lợi dụng con để làm bàn đạp thì mẹ sẽ khiến ông ta trả giá.”
Một lúc sau, trong phòng khách vang lên giọng nói rất nhỏ của Hồng Khê: “Vậy con muốn hỏi là phải chăng mẹ đã đề cập đến con gái của người phụ nữ đó trước mặt bố?” Hồng Khê nhìn thẳng vào mắt Diệp Chiêu Miên để hỏi.
Diệp Chiêu Miên im lặng, mắt cụp xuống, rõ ràng đã ngầm thừa nhận điều mà Hồng Khê hỏi.
Không khí trong phòng khách trở nên trầm mặc, nặng nề.
---
“Em chắc chắn với những gì mình nói chứ?” Chu Thế Văn đạp mạnh chân phanh, quay đầu nhìn Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Em đã nghe Khương Nam nói qua vài chuyện về Hồng Dũng, nên gần như chắc chắn rằng Khương Nam đã bị Hồng Dũng giam lỏng.”
Trong cuốn tiểu thuyết thì Khương Nam bị Hồng Dũng đón về nhà khi cô 20 tuổi để lợi dụng làm con cờ trong một cuộc hôn nhân chính trị.
Sau đó, Khương Nam được Triệu Kiến Quốc cứu, từ đó liền trở thành nhân vật phản diện độc ác, gắn bó với anh ta suốt đời.