“Ông ơi, ông khiêm tốn quá rồi, chúng cháu rất thích chữ ông viết mà!” Tống Ngọc Lan nhanh chóng nịnh nọt.
Ông Lục vốn chỉ nói bâng quơ, nhưng nghe xong lời khen của Tống Ngọc Lan thì vô cùng vui sướng, liền cầm bút viết lại một lần nữa bằng lối chữ hành thư thật cẩn thận.
Bà Lục ngồi bên cạnh đang gói bánh bao đỏ, cũng lên tiếng trêu: “Ông ấy cứ như đứa trẻ vậy, được khen một cái là cái đuôi vểnh lên đến tận trời.”
Bà Tống đang chăm chú khắc hoa văn lên bánh bao, cười nói: “Người già rồi cũng như trẻ nhỏ thôi, có khác gì đâu!”
Lễ đính hôn diễn ra đơn giản nhưng trang trọng, chỉ mời một số bạn bè thân thiết của hai gia đình đến làm chứng. Trong khoảnh khắc đặc biệt này, họ cùng nhau viết nên hôn thư, cúi đầu bái tạ trời đất và thần linh.
Với Tống Ngọc Lan, cô có những kế hoạch và lý tưởng riêng. Cô hiểu rõ tầm quan trọng của học vấn, hy vọng có thể hoàn thành việc học đại học trước khi nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng tình cảm của Lục Trạch Dân đã vượt qua cả ranh giới của sự sống và cái chết, cô sẵn lòng cùng anh bước tiếp quãng đời còn lại.
Đứng ở một góc, Chu Lãng Nguyệt cười trêu: “Xem ra cô bạn Đoạn Giai Giai của em đã hoàn toàn hết cơ hội rồi.”
Lục Hà Hoa thở dài: “Em trai và em dâu của em đã trải qua sống c.h.ế.t cùng nhau, bây giờ hai đứa có thể đính hôn với nhau khiến em thực sự rất vui mừng. Giai Giai không phù hợp với Trạch Dân.”
Từ nhỏ, Lục Trạch Dân đã trải qua quá nhiều chuyện, trong khi Đoạn Giai Giai chỉ là cô gái được nuôi nấng trong môi trường thuận lợi. Dù có đến với nhau thì hai người cũng sẽ khó lòng cảm thông cho nhau được.
Cuối cùng, Tống Ngọc Lan đã tháo bột chân ngay trước khi kỳ học mới bắt đầu.
“Nhớ đấy, ít nhất là nửa năm không được vận động mạnh, cũng đừng khuân vác nặng nhé” bác sĩ dặn dò.
“Vâng, tôi nhớ rồi.”
Lục Trạch Dân tiễn Tống Ngọc Lan đến cổng trường: “Thật sự không cần anh đi vào làm thủ tục nhập học cùng em à?”
“Anh mau đi tập phục hồi chức năng đi, đã quyết định tiếp tục theo con đường quân đội rồi mà. Em quen thuộc với trường Thanh Hoa lắm, với lại bạn bè gặp nhau nên chắc chắn sẽ tụ tập trò chuyện suốt cả buổi.”
Tống Ngọc Lan quay về ký túc xá trước rồi mới đi làm thủ tục.
Trong phòng ký túc, Tần Đa Nhạc đang kể chuyện vui ngày tết cho Dương Chiêu Đệ nghe.
Ôn Tình và Lý Vũ vẫn chưa đến.
Khương Nam cũng chưa có mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-280.html.]
Tống Ngọc Lan chào hỏi hai người, biết họ đã hoàn thành thủ tục nhập học liền định đợi Khương Nam đến rồi cùng đi làm thủ tục.
Nhưng đợi cả buổi, ngay cả khi Ôn Tình và Lý Vũ đã làm xong thủ tục và quay lại thì vẫn không thấy bóng dáng Khương Nam đâu.
Lần cuối Tống Ngọc Lan liên lạc với Khương Nam là lúc cô và Lục Trạch Dân đính hôn. Sau đó, cô khá bận nên chỉ kịp gửi một bức điện báo cho Khương Nam trước khi nhập học.
Đột nhiên, một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng cô. Linh tính mách bảo rằng có lẽ Khương Nam đã gặp chuyện gì đó.
Cô vội vàng chạy đến bốt điện thoại, nơi có nhiều sinh viên đang gọi điện về nhà để báo bình an.
Tống Ngọc Lan gọi đến nhà của Khương Nam, bà nội Khương chính là người nghe máy.
“Ngọc Lan à, có chuyện gì vậy?”
Tống Ngọc Lan cố giữ giọng mình thật bình tĩnh: “Bà ơi, cháu chỉ muốn hỏi Khương Nam đi chuyến tàu nào ạ?”
“À? Khương Nam đã đến Bắc Kinh từ một tuần trước rồi mà. Nó bảo sẽ tạo bất ngờ cho cháu, hai đứa vẫn chưa gặp nhau à?” Giọng bà Khương đầy lo lắng.
Tống Ngọc Lan chợt cảm thấy sự lo lắng trỗi dậy trong lòng. Cô vội an ủi: “Bà ơi, bà đừng lo, có thể Khương Nam đến nhà bạn cùng phòng mà không nói với cháu. Cháu sẽ đợi thêm chút nữa xem sao.”
“Ừ, được rồi. Ngọc Lan này, bất kể có chuyện gì thì nhớ gọi điện báo cho bà biết nhé.” Giọng của Khương đã bắt đầu run rẩy.
Tống Ngọc Lan khẽ “vâng” một tiếng rồi dập máy.
Khương Nam đã rời đi từ một tuần trước, mà từ huyện Ngọc Lâm đến Bắc Kinh chỉ mất hai ngày hai đêm đi tàu, vậy Khương Nam đã làm gì trong năm ngày còn lại?
Khương Nam đã đi đâu?
Tống Ngọc Lan linh cảm rằng chuyện này có liên quan đến người cha của Khương Nam. Nhưng lúc này ký ức về những sự kiện trong cuốn sách mà cô từng đọc đã trở nên mờ nhạt. Cô chỉ nhớ lại được rằng mình đang sống trong một câu chuyện vào những khoảnh khắc nhất định.
Về nhân vật phụ như cha của Khương Nam thì cô hoàn toàn không còn nhớ chút nào.
Không chần chừ, Tống Ngọc Lan gọi điện cho Lục Trạch Dân nhờ giúp đỡ, đồng thời báo cáo sự việc với cố vấn học tập, xin phép được nghỉ một thời gian để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Về chuyện của Khương Nam, Tống Ngọc Lan quyết định không nói với các bạn cùng phòng. Chia sẻ việc này với họ sẽ chẳng có ích lợi gì, ngược lại còn có thể gây ra hoảng loạn không cần thiết.