Giọng bà Triệu trở nên cao vút, đầy khó tin: “Sao bà lại biến thành như thế này?” Dường như bà ta không thể tin vào mắt mình.
Gương mặt Lưu Xuân trông đầy đặn hơn, làn da cũng trắng hơn, thoạt nhìn chẳng khác gì người thành phố.
Lưu Xuân khẽ nhếch môi, cười nhạt: “Tại sao tôi lại không thể thay đổi? Còn các người, vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ này sao?”
Bà Triệu tức giận đến nỗi cơ thể run rẩy, bà ta chỉ tay vào mặt Lưu Xuân, hét lên: “Bà quên mất mình xuất thân từ nông thôn rồi à? Cho dù giờ có chút thành đạt thì bà cũng vẫn là dân quê! Bây giờ bà lại khinh thường chúng tôi sao?”
Lưu Xuân cười khẩy, khinh miệt đáp lại: “Đừng lúc nào cũng lôi chuyện nông thôn ra nói, dân quê thực sự sẽ không như các người.” Dứt lời, bà quay sang Tống Đại Cường, nói: “Đi thôi, chiều nay Ngọc Lan và Trạch Dân còn phải viết thiệp đính hôn nữa. Nếu đến muộn thì không hay đâu.”
“Thiệp đính hôn!” Nghe thấy cụm từ đó, Triệu Kiến Quốc lập tức giơ tay ngoáy tai như thể mình nghe nhầm.
Tống Ngọc Lan đã có người yêu rồi à? Hơn nữa còn chuẩn bị đính hôn? Người đó tên là Trạch Dân? Đợi đã... cái tên này nghe rất quen thuộc! Đột nhiên, như thể một sợi dây trong đầu Triệu Kiến Quốc bị kéo căng, anh ta chợt nhớ ra điều gì đó.
Anh ta lắc đầu không tin nổi, rồi hét lớn: “Ngọc Lan không thể đính hôn, không thể nào! Người cô ấy thích rõ ràng là tôi mà!”
“Xì! Thật không biết xấu hổ! Ngọc Lan nhà tôi nói thích cậu bao giờ hả?” Tống Đại Cường giật mạnh tay ra, rõ ràng rất bực bội khi ai cũng cố ngắt lời ông.
“Ngọc Lan và Trạch Dân đã bên nhau gần một năm rồi. Lần này tôi đến Bắc Kinh là để tham dự lễ đính hôn của hai đứa nó, tốt nhất là cậu bỏ cuộc đi!” Nói xong, Tống Đại Cường bước đến cốp xe, xếp hành lý lên rồi cùng Lưu Xuân ngồi vào ghế sau.
Tiểu Vương đạp ga mạnh, động cơ xe gầm lên, lốp xe tạo nên âm thanh rít chói tai khi ma sát với mặt đường. Chiếc xe phóng đi như một mũi tên vừa rời khỏi cung, để lại một làn khói dày đặc phía sau.
Biến cố bất ngờ này khiến ba người nhà họ Triệu không kịp phản ứng.
“Khụ khụ khụ… các người!” bà Triệu bị khói xe làm nghẹn, ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khiến mặt bà ta trở nên lem luốc.
Vừa ho, bà ta vừa giận dữ nhìn chiếc xe đang dần biến mất.
Cùng lúc đó, Triệu Kiến Quốc đặt hành lý xuống đất, không chút do dự chạy đuổi theo chiếc xe. Anh ta đã từ bỏ Lãnh Thúy Anh, giờ anh ta nhất định không thể để mất Tống Ngọc Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-279.html.]
Anh ta đã không còn đường lui!
Tiểu Vương thấy Triệu Kiến Quốc đang chạy đuổi theo qua gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười tinh nghịch khó nhận ra.
Sau đó, anh ấy khéo léo giảm tốc độ, dường như đang cố tình dụ Triệu Kiến Quốc. Khi Triệu Kiến Quốc nghĩ rằng mình sắp bắt kịp chiếc xe thì Tiểu Vương lại đột ngột tăng tốc, kéo giãn khoảng cách một lần nữa.
Cứ thế, Tiểu Vương liên tục trêu đùa Triệu Kiến Quốc. Cuối cùng, Triệu Kiến Quốc cũng nhận ra rằng những người trong xe đang cố ý trêu đùa mình.
Anh ta dừng lại, nhìn theo chiếc xe, trong lòng tràn đầy nỗi thất vọng và phẫn nộ.
Tiểu Vương thấy trò này không còn thú vị nữa liền nhấn mạnh chân ga, xoay vô lăng, để chiếc xe nhanh chóng rẽ và biến mất khỏi tầm nhìn của Triệu Kiến Quốc.
Triệu Kiến Quốc thất thần quay lại, liền bị cha mình tát một cái thật mạnh vào mặt. Ông Triệu giận dữ quát: “Đồ nghịch tử, giờ con định làm gì hả?”
Triệu Kiến Quốc ôm má, ánh mắt tràn ngập sự không tin nổi. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ vẫn luôn nuông chiều anh ta hết mực, vậy mà giờ lại đánh anh ta!
Anh ta nghiến răng, lườm cha mình một cái đầy căm phẫn, rồi xoay người kéo hành lý, bắt một chiếc taxi mà không thèm đợi cha mẹ lên xe cùng. Anh ta bảo tài xế lái đi ngay.
“Chúng ta còn chưa lên xe mà!” Bà Triệu tức tối giậm chân, vẫy tay gọi theo chiếc taxi đang rời xa: “Giờ phải làm sao đây?”
“Còn làm gì nữa, đi theo thôi!” Ông Triệu nói rồi kéo vợ đi tìm một chiếc taxi khác. Ông ta hối hận vì lúc nãy mình đã mất bình tĩnh, giờ đến Bắc Kinh còn phải dựa vào con trai.
Ở tứ hợp viện, Lục Trạch Dân đang xoa lưng thì bỗng nhiên hắt xì liên tiếp mấy cái.
“Đấy, em đã bảo là anh mặc ít quá rồi mà.” Tống Ngọc Lan đưa chiếc áo khoác từ ghế sofa cho Lục Trạch Dân: “Hôm qua bác sĩ còn bảo lưng anh đang hồi phục tốt, giờ bị mấy cái hắt xì này làm cho quay về như cũ rồi.”
Lục Trạch Dân xoa mũi, cười đáp: “Sao mà yếu thế được, anh đâu có làm bằng giấy.”
Ở bên cạnh, ông Lục đang viết thư pháp trên giấy đỏ, bèn gọi hai người lại: “Lại đây xem này, thế này được chưa? Nói thật, cái thư đính hôn này nên giữ làm kỷ niệm, hay là mời hẳn một thầy thư pháp chuyên nghiệp viết, chữ của ông không bằng người ta đâu.”