Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 278

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:01:09
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tôi không có gì để nói với cậu cả!” Tống Đại Cường bình tĩnh đáp, nhưng giọng nói rất dứt khoát, rồi ông ấy rút tay mạnh hơn: “Nếu cậu còn tiếp tục cản trở thì tôi sẽ gọi công an đấy.”

Sắc mặt Triệu Kiến Quốc trở nên khó coi, anh ta muốn níu tay Tống Đại Cường lần nữa nhưng đành phải thu tay lại.

Lúc này, bố mẹ Triệu cũng đã đến gần, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mặt họ trở nên rất khó chịu.

Trên đường đến đây, Triệu Kiến Quốc đã kể cho họ nghe về chuyện của Tống Ngọc Lan.

Ban đầu, ông bà Triệu sống rất thoải mái tại nhà của Lãnh Thúy Anh, hằng ngày có bảo mẫu chăm sóc chu đáo. Nhưng bây giờ Triệu Kiến Quốc lại muốn theo đuổi Tống Ngọc Lan, vì anh ta cho rằng ở bên Tống Ngọc Lan sẽ có tương lai rạng rỡ hơn.

Cả ông bà Triệu đều cảm thấy cực kỳ không hài lòng khi phải bỏ cuộc sống sung túc nửa năm qua để chuyển sang phụ thuộc vào nhà họ Tống, nhưng họ cũng không thể không ủng hộ con trai mình.

“Kiến Quốc, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” bà Triệu là người lên tiếng trước, giọng điệu đầy bực dọc và nghi hoặc.

Thấy tình hình căng thẳng, Triệu Kiến Quốc vội ra hiệu bằng ánh mắt với ông Triệu, ám chỉ ông ta nên ra mặt trước. Là con cháu, nếu trực tiếp đối đầu với Tống Đại Cường thì sẽ rất dễ bị nói là không tôn trọng người lớn tuổi. Nếu Tống Đại Cường thực sự gọi công an đến thì họ cũng có lý do để biện minh rằng đây chỉ là hiểu lầm giữa bạn bè.

Ông Triệu hiểu ý con trai, tuy nhiên trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu như người mắc bệnh táo bón, nhưng ông ta vẫn cố gắng mỉm cười một cách gượng gạo: “Ha ha ha, lâu quá không gặp rồi, anh Tống!”

Tống Đại Cường bị họ cản đường, nhìn ba người nhà họ Triệu mặt dày như thế, trong lòng chỉ biết thở dài bất lực.

Ông thực sự không hiểu nổi sao trên đời này lại có người trơ trẽn đến vậy?

“Đừng gọi tôi là anh Tống, chúng ta không thân thiết gì. Ở trong thôn thì hai nhà chúng ta vốn là kẻ thù không đội trời chung” Tống Đại Cường đáp lại với vẻ bực dọc.

“Ôi dào, chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì!” Ông Triệu cười gượng, cố làm dịu bầu không khí.

Nhưng gương mặt của Tống Đại Cường vẫn nghiêm nghị: “Tôi không có gì để nói với các người. Tránh ra!”

“Chú Tống, chú đừng như thế mà.” Triệu Kiến Quốc lo lắng, vội vàng lên tiếng: “Cháu biết mình sai rồi, chú hãy cho cháu một cơ hội.”

“Cơ hội?” Tống Đại Cường cười lạnh: “Ngày xưa các người đã đối xử thế nào với con gái tôi? Bây giờ thấy nó thành đạt rồi mới mò đến nịnh bợ à? Muộn rồi!”

Bà Triệu không thể nhịn được nữa, chen ngang: “Tống Đại Cường, ông đừng không biết điều! Con trai tôi thích con gái ông thì đó chính là phúc của cô ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-278.html.]

“Phúc?” Tống Đại Cường cười lớn, giọng đầy giễu cợt: “Các người có còn biết liêm sỉ không? Tôi nói cho mà biết, con gái tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến gia đình các người nữa!”

Nói xong, ông liền xách hành lý, vòng qua ba người nhà họ Triệu và tiếp tục bước đi mà không ngoái đầu lại.

Ba người nhà họ Triệu đứng đó, mặt mày u ám.

Triệu Kiến Quốc nheo mắt, nhìn chằm chằm theo bóng dáng Tống Đại Cường, nói qua kẽ răng: “Bám theo, không thể bỏ lỡ cơ hội này.”

Ba người nhà họ Triệu vội vàng chạy theo. Triệu Kiến Quốc vừa đuổi vừa gọi lớn: “Chú Tống, đợi cháu một chút!”

Họ theo chân Tống Đại Cường ra đến bên ngoài ga tàu.

Tống Đại Cường dừng lại, quay đầu nhìn họ, giọng nói lạnh lùng: “Rốt cuộc các người muốn gì?”

Triệu Kiến Quốc thở hổn hển: “Chú Tống, cháu thật lòng thích Ngọc Lan, xin chú cho cháu một cơ hội.”

Tống Đại Cường cười khẩy: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu sao? Đừng bám theo tôi nữa!” Nói xong, ông lại tiếp tục bước đi.

Nhưng Triệu Kiến Quốc không chịu bỏ cuộc: “Chú Tống, cháu sẽ dùng hành động để chứng minh sự chân thành của mình!” Ông bà Triệu cũng xen vào: “Đúng thế, ông cứ cho thằng bé một cơ hội. Chuyện trước đây là lỗi của nhà chúng tôi, chúng tôi xin lỗi.”

Tống Đại Cường vẫn không để ý đến họ, bước đi nhanh hơn.

Triệu Kiến Quốc thấy vậy liền chạy tới, kéo tay Tống Đại Cường lại: “Chú Tống, nếu chú không đồng ý thì cháu sẽ không buông tay!”

Tống Đại Cường cố gắng giật tay ra nhưng không được, bực tức nói: “Cậu đúng là đồ vô lại!”

Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen chạy tới, đỗ lại ngay trước mặt họ.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Lưu Xuân, bà lớn tiếng quát: “Này! Các người đang làm cái gì đấy?”

Tống Đại Cường còn chưa kịp lên tiếng thì bà Triệu đã nhanh chóng thốt lên kinh ngạc: “Bà là... Lưu Xuân!”

Lưu Xuân mở cửa xe bước xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người nhà họ Triệu, giọng điệu thờ ơ hỏi: “Các người kéo Đại Cường làm gì?”

Ánh mắt của bà Triệu dán chặt vào chiếc áo phao xanh trên người Lưu Xuân, đồng thời bà ta cũng không khỏi choáng váng trước sự thay đổi hoàn toàn của Lưu Xuân.

Loading...