Mặc dù điều này không dễ dàng, nhưng Lục Trạch Dân tin rằng bằng những hành động chân thành thì anh sẽ chứng minh được quyết tâm của mình và khiến Tống Ngọc Lan cảm nhận rõ tình cảm của anh.
Lục Trạch Dân nắm lấy tay Tống Ngọc Lan: “Anh biết chúng ta cần thêm thời gian để hiểu nhau. Anh hy vọng từ giờ em sẽ từ từ học cách dựa vào anh. Bất kể xảy ra chuyện gì thì em hãy nói với anh ngay. Em không phải là gánh nặng của anh, mà là động lực để anh phấn đấu. Anh muốn cùng em đối mặt với mọi khó khăn, chia sẻ tất cả niềm vui.”
Tống Ngọc Lan nhìn thẳng vào mắt Lục Trạch Dân, cô thấy được sự chân thành trong ánh mắt anh. Người sẽ đi cùng nhau suốt đời không phải là người có thể làm phiền nhau, mà là người có thể tin tưởng và dựa vào nhau. Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô cũng gật đầu: “Em sẽ thử.”
Hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, cảm nhận được trái tim của hai người tiến thêm một bước gần gũi hơn.
*
Sáng sớm ngày 30 tết.
Âm thanh bận rộn vang lên từ phòng khách và nhà bếp.
Ông bà Lục được Lục Hà Hoa và Chu Lãng Nguyệt đưa đến tứ hợp viện ở Thập Sát Hải.
“Ông bà ơi, tối nay bọn cháu sẽ quay lại đón hai người” Lục Hà Hoa nhìn bà nội đầy quyến luyến.
“Được rồi, đi về nhanh lên, đừng làm lỡ giờ bà gói bánh chẻo” bà Lục vừa nói vừa đi rửa tay, ngồi ngay bên cạnh bà Tống mà chẳng buồn nhìn đến Lục Hà Hoa.
Lục Hà Hoa nhún vai, kéo Chu Lãng Nguyệt lại gần Lục Trạch Dân: “Hôm nay tiểu Vương được nghỉ nên bọn chị sẽ quay lại đón ông bà nội vào khoảng 9 giờ tối sau bữa cơm.”
Lục Trạch Dân gật đầu: “Cảm ơn chị và anh rể.”
Chu Lãng Nguyệt liếc nhìn Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân, nhẹ nhàng đáp: “Không có gì, không phiền đâu.”
Ông Lục vừa rửa tay xong đã bị bà Lục đẩy ra xa: “Ông ra ghế ngồi đi, ở nhà không bao giờ động tay vào việc gì, có biết gói bánh chẻo là gì đâu mà tham gia cho bẽ mặt.”
Ông Lục không hề xấu hổ, nhân tiện dựa vào lời bà Lục mà rút lui: “Trước kia bận rộn đi làm, thật sự không có thời gian học gói bánh. Thôi thì tôi cứ ăn đồ người khác làm cho chắc.”
Lục Trạch Dân bị đau lưng không thể vận động mạnh, Tống Ngọc Lan cũng bị thương, cả hai người bị bà Tống ép ngồi trên ghế. Giờ lại thêm ông Lục nữa, Tống Ngọc Lan bèn bảo Tống Ngọc Cảnh đi mua một bộ cờ tướng về.
Trong khi đó, ở nhà bếp, Lưu Xuân và Phan Phương vừa nấu ăn vừa trò chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-275.html.]
“Dì Lưu, chú Tống không về ăn tết à?”
“Chú Tống của cháu phải về quê cúng giỗ tổ tiên, chắc mùng 6 mới lên Bắc Kinh được. Thực ra, chúng tôi định về quê ăn tết, nhưng rồi chuyện của Ngọc Lan xảy ra, thành ra lại ở lại đây.”
Do Phan Phương chỉ có hai mẹ con ở Bắc Kinh nên Tống Ngọc Lan cũng mời bọn họ tới nhà mình ăn tết.
Tống Ngọc Cảnh mua cờ về, liền dẫn Phan Noãn sang nhà hàng xóm chơi với Trương Nguyên Âm.
Ba người trong nhà bắt đầu bày bàn cờ ra chơi.
Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân ngồi một bên, ông Lục ngồi bên kia.
Ván cờ bắt đầu, không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng và sôi nổi. Ông Lục có kinh nghiệm dày dặn, chơi cờ giỏi, trong khi Tống Ngọc Lan lại nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt.
Hai bên đánh qua đánh lại, không ai chịu nhường ai.
Lục Trạch Dân ngồi bên cạnh, gương mặt rạng rỡ. Không khí gia đình đầm ấm, hòa thuận như vậy là điều mà anh chưa bao giờ được trải nghiệm.
Trước đây, mỗi khi có Chu Huệ thì mỗi khi đến tết luôn vô cùng nặng nề. Anh chưa bao giờ thực sự mong đợi tết, nhưng giờ đây anh mới hiểu tại sao đồng đội của mình lại luôn mong chờ những ngày tết tới để được đoàn viên.
Bên ngoài, bà nội Tống đứng ở cửa gọi vọng vàng: “Ngọc Lan, Tiểu Kính mang tới nhiều đồ lắm, cháu ra giúp bà một tay nào.’”
Tống Ngọc Lan đặt quân cờ cuối cùng xuống bàn cờ một cách chắc chắn, rồi cúi đầu trước ông Lục, nụ cười rạng rỡ trên mặt: “Cảm ơn ông đã nhường cháu ván này ạ.”
Sau đó, cô cầm cây gậy chống bên cạnh, từ từ đứng dậy và quay sang Lục Trạch Dân, nhẹ nhàng nói: “Anh ở lại chơi tiếp với ông nhé. Em đi đón khách.”
Lục Trạch Dân khẽ gật đầu, tỏ ý đồng ý.
Nhìn bóng dáng Tống Ngọc Lan bước đi vào sân, ông Lục ngồi đó, ngón tay vô thức mân mê chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bàn cờ.
Ông lẩm bẩm: “Thật thú vị, ván cờ này thoạt nhìn có vẻ như ông đang thắng thế, nhưng hóa ra lại ẩn chứa nhiều cạm bẫy tinh vi. Chẳng biết từ lúc nào mà ông đã từ người nắm quyền chủ động trở thành kẻ bị động.”
Ánh mắt Lục Trạch Dân cũng dõi theo bóng dáng Tống Ngọc Lan, sau đó anh nhìn lại bàn cờ. Từ nãy đến giờ anh đã quan sát rất kỹ ván đấu, và phải thừa nhận rằng kỹ năng chơi cờ của Tống Ngọc Lan thực sự rất ấn tượng.