Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 273

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:00:59
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan vội an ủi: “Bà ơi, mọi chuyện qua rồi, bà phải giữ sức khỏe. Chúng cháu còn muốn ăn canh gà do bà nấu nữa mà.”

Nghe vậy, Bà nội Tống mới ngừng khóc, nhanh chóng đứng dậy đi chợ mua đồ.

Ban đầu, nhà Tống Ngọc Lan dự định về quê trước tết. Dù sao quê hương vẫn là gốc rễ, họ muốn trở về để g.i.ế.c gà cúng tổ tiên, đi tảo mộ cho ông bà tổ tiên của Tống Ngọc Lan.

Nhưng với tình huống hiện tại thì Tống Đại Cường đã phải về quê để lo liệu công việc một mình.

“Còn chưa đầy 10 ngày nữa là đến tết rồi. Nếu đã quyết định ở lại Bắc Kinh ăn tết thì mọi thứ cần chuẩn bị cho chu đáo. Năm nay Trạch Dân cũng ăn tết cùng nhà ta, nên càng phải chuẩn bị kỹ lưỡng” Bà nội Tống nắm tay Lưu Xuân dặn dò.

“Vâng, con biết rồi” Lưu Xuân đáp.

Buổi sáng, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng căn bếp nơi hai người phụ nữ đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho Tống Ngọc Lan, Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Cảnh. Sau khi chuẩn bị xong, họ để lại một mẩu giấy rồi xách giỏ đi mua sắm đồ tết.

Đến trưa, Lý Anh mang sổ sách và sổ tiết kiệm đến tìm Tống Ngọc Lan để đối chiếu.

Cửa hàng quần áo trước tết buôn bán vô cùng sôi động.

Giá bán được Tống Ngọc Lan tính toán cẩn thận sau khi trừ chi phí nhập hàng, tiền thuê mặt bằng, tiền điện, đảm bảo ít nhất lãi gấp đôi.

Sau 20 ngày mở cửa, doanh thu đã được hơn 15 vạn. Sau khi trừ 7 vạn tiền hàng cô đã thanh toán trước cho Dương Lệnh, hiện tài khoản vẫn còn 8,6 vạn.

Cộng thêm lợi nhuận từ cửa hàng bánh ngọt ở tầng một, sau khi trả lương cho nhân viên, trong 20 ngày cô đã thu về lợi nhuận ròng lên tới 10 vạn.

Nhân viên trong cửa hàng, ngoại trừ Lý Anh thì đều là người Bắc Kinh. Tống Ngọc Lan đã thanh toán lương và thưởng cho Lý Anh, đồng thời cho cô ấy nghỉ tết sớm.

Tống Ngọc Lan chuyển số tiền này vào tài khoản của Lục Trạch Dân và đưa thêm 1.000 đồng tiền lãi cho anh.

Khi Lý Anh rời đi, trong phòng khách chỉ còn hai người, Lục Trạch Dân khẽ gõ vào trán Tống Ngọc Lan: “Làm ăn thế này thì anh lời quá, mới có ba tháng mà đã kiếm được 1.000 đồng tiền lãi, ngang với trợ cấp anh được nhận ở quân đội đấy! Hay anh cho em mượn tiền luôn, không cần đi bộ đội nữa, mỗi tháng liền được sống thoải mái nhẹ nhàng.”

“Được thôi, không đi bộ đội nữa, dùng số tiền này mua vài căn nhà, đợi tới khi giải tỏa thì anh có thể ăn chơi cả đời” Tống Ngọc Lan trêu chọc, đưa sổ tiết kiệm cho Lục Trạch Dân, nhướn mày cười.

“Tiền này cho em tự do tiêu, không cần phải trả lại” Lục Trạch Dân đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-273.html.]

“Không được, chuyện nào ra chuyện đó. Đây là tiền em mượn của anh. Nói thật, số tiền này để không cũng chẳng có ích gì, sau tết anh nên tìm thời gian gặp giám đốc Uông để mua vài căn nhà đầu tư đi, sau này chắc chắn không có hại đâu.”

“Em quyết định là được rồi, anh nghe theo em hết, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.”

“Ai nói là một nhà với anh!” Tống Ngọc Lan trêu lại.

Lục Trạch Dân giả vờ tổn thương: “Lúc anh còn hôn mê, anh nghe có người nói đợi đủ tuổi sẽ kết hôn với anh. Vậy mà hóa ra là lừa anh?”

“Anh... nghe thấy à?” Tống Ngọc Lan ngượng ngùng, vành tai đỏ ửng.

Lục Trạch Dân đẩy sổ tiết kiệm về phía Tống Ngọc Lan: “Ừ, anh nghe thấy hết rồi. Em phải chịu trách nhiệm với anh”

Mặt Tống Ngọc Lan đỏ bừng như quả táo chín, cô lườm nhẹ Lục Trạch Dân, nhẹ giọng nói: “Được rồi, chịu trách nhiệm thì chịu.”

Trước đây, Tống Ngọc Lan luôn nghĩ rằng mối quan hệ giữa cô và Lục Trạch Dân chưa đủ để nói đến chuyện kết hôn, nhưng giờ mọi chuyện đã khác.

Dù sao thì trong thời khắc sinh tử, Lục Trạch Dân đã sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ cô. Điều đó khiến cô không thể không xúc động.

Nhớ lại tình huống khi đó, nếu không có tình cảm sâu đậm thì làm sao Lục Trạch Dân lại mạo hiểm tính mạng để cứu cô?

Chỉ với điều đó, Tống Ngọc Lan đã quyết định sẽ nghiêm túc tìm hiểu thêm về người đàn ông này, thử tiến xa hơn trong mối quan hệ của họ.

Dù sau này có phát hiện ra rằng họ không hợp nhau mà phải ly hôn thì cô cũng sẽ không hối tiếc.

Lục Trạch Dân cười rạng rỡ, trong mắt anh còn ánh lên những giọt lệ vui mừng: “Ngọc Lan, cảm ơn em. Có một chuyện anh muốn hỏi ý kiến em.”

Chuyện của Chu Huệ đã bị Lục Quốc Phú đích thân đưa ra đồn cảnh sát. Dù xét theo hướng nào thì Chu Huệ cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Ngồi tù là chắc chắn, nhưng nếu Tống Ngọc Lan viết giấy bãi kiện thì tình hình có thể được giảm nhẹ.

Tống Ngọc Lan chăm chú quan sát Lục Trạch Dân, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng hơn khi chờ đợi lời nói tiếp theo của anh.

Việc Chu Huệ muốn g.i.ế.c cô là sự thật rõ ràng như ban ngày. Cho dù cuối cùng Lục Trạch Dân đã cứu cô, nhưng cô cũng không thể tha thứ cho Chu Huệ. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, không phải chuyện nhỏ. Nếu Lục Trạch Dân thật sự mở miệng yêu cầu cô viết giấy bãi kiện cho một kẻ g.i.ế.c người chỉ vì đó là người thân của anh thì cô sẽ phải nghiêm túc cân nhắc xem có nên tiếp tục đi cùng anh hay không.

Loading...