Lưu Xuân đau lòng ôm lấy cô, khẽ an ủi, “Đừng lo lắng quá, bác sĩ nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu cậu ấy.”
Thời gian trôi qua chậm chạp, bầu không khí căng thẳng trong phòng hồi sức khiến người ta ngạt thở.
Cuối cùng, sau những giờ chờ đợi dài đằng đẵng, tin tốt về Lục Trạch Dân không đến như mong đợi. Thay vào đó là gia đình nhà họ Lục xuất hiện. Đã hơn năm giờ đồng hồ kể từ khi sự việc xảy ra, cuối cùng Lục gia cũng có mặt.
Lục Quốc Phú nhẹ nhàng dìu ông Lục già yếu, trong khi Lục Hà Hoa đẩy chiếc xe lăn chở bà Lục. Mũi của bà cắm ống thở, đôi mắt sưng đỏ đầy đau xót, rõ ràng vì đau thương quá độ gây ra.
Đằng sau bà Lục là một người đàn ông trung niên, không ai khác chính là Lục Quốc Cường, người nắm quyền thế hệ này của Lục gia.
Kỳ lạ là trong đám người ấy không thấy bóng dáng của Chu Huệ đâu.
Lục Quốc Phú đỡ ông Lục đến trước cửa phòng bệnh, rồi hỏi Tống Ngọc Lan: “Tình hình bên trong sao rồi?”
Tống Ngọc Lan vẫn luôn dõi mắt về phía cửa sổ nhỏ của phòng cấp cứu, không thèm để ý đến câu hỏi của Lục Quốc Phú. Cô không quen biết với bất kỳ ai trong gia đình nhà họ Lục và cũng không có ý định xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với họ.
Chắc chắn trong gia đình nhà họ Lục có một, hai người yêu thương Lục Trạch Dân, nhưng Lục Quốc Phú lại không phải là một người cha yêu thương con mình.
Thời điểm Lục Trạch Dân gặp nguy hiểm, thay vì lo lắng cho con trai mình còn đang trong tình trạng nguy kịch thì Lục Quốc Phú lại chọn đi tìm Chu Huệ để tính sổ trước. Điều đó đủ để chứng tỏ rằng vị trí của Lục Trạch Dân trong lòng ông ấy rất nhỏ bé.
Chưa kể, gia đình nhà họ Lục thậm chí còn đến sau cả Lưu Xuân. Điều này càng khiến Tống Ngọc Lan hiểu rõ vì sao Lục Trạch Dân là một người có tiềm năng và tài năng, nhưng anh lại quyết định rời bỏ con đường sáng sủa để đến làm việc ở một nơi xa xôi hẻo lánh như Tương tỉnh để công tác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-270.html.]
Mặc dù gia đình nhà họ Lục không nhận được câu trả lời từ cô, nhưng may mắn là không ai trong họ mất bình tĩnh. Lục Hà Hoa đã chủ động ra ngoài tìm gặp các bác sĩ và y tá để hỏi thăm tình trạng của Lục Trạch Dân. Bằng kiến thức chuyên môn của mình, Lục Hà Hoa đã hiểu được rằng Lục Trạch Dân vẫn đang được cấp cứu tích cực.
Nghe tin này, bà Lục lại một lần nữa ngất xỉu và nhanh chóng được đưa vào phòng bệnh để điều trị. Sau tất cả, trước cửa phòng cấp cứu chỉ còn lại ông Lục, Lục Quốc Cường và Lục Quốc Phú.
Sự uy nghiêm của ông Lục khiến cho dù Lưu Xuân muốn nói gì cũng đành nhịn lại. Tống Ngọc Lan thì lặng lẽ yêu cầu Lưu Xuân đẩy mình ra xa, nhường không gian lại cho gia đình nhà họ Lục.
Cô nghĩ, nếu Lục Trạch Dân thực sự không thể qua khỏi, có lẽ điều cuối cùng mà anh muốn là được nhìn thấy gia đình mình lần cuối.
Vì thế cô lùi lại một bước, để Ông nội Lục được đẩy đến chỗ cô vừa ngồi. Không ai nói gì cả.
“Rầm”, cánh cửa phòng cấp cứu đột ngột mở ra. Một y tá bước ra, trên trán đẫm mồ hôi. Nhìn quanh một lượt toàn những gương mặt xa lạ, cô ấy gọi về phía góc phòng: “Tống Ngọc Lan, mời vào, bệnh nhân đã tỉnh.”
Vẻ lo lắng trên gương mặt Tống Ngọc Lan ngay lập tức tan biến.
Lưu Xuân vội vàng đẩy cô đến cửa, y tá đắp lên người Tống Ngọc Lan một chiếc áo khoác bảo hộ, rồi thay Lưu Xuân đẩy xe lăn vào phòng. “Bệnh nhân hiện rất yếu, trong phòng không thể chứa nhiều người cùng lúc. Mọi người chờ ở bên ngoài nhé.” Nói xong, cánh cửa phòng cấp cứu lại đóng sầm lại.
“Thế này...” Lục Quốc Phú định nói mình mới là người thân chính thức của Lục Trạch Dân, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của ông Lục nên ông ấy đành ngậm miệng.
Khi vào phòng, Tống Ngọc Lan ngay lập tức nhìn thấy Lục Trạch Dân đã mở mắt. Gương mặt anh trắng bệch như tờ giấy, đôi môi không còn chút sắc hồng, bác sĩ đang thu dọn dụng cụ, vừa làm vừa nói với giọng pha chút may mắn: “Xem như trong rủi có may, thể trạng bệnh nhân rất tốt, bây giờ đã được cứu sống. Cô ở lại trò chuyện với cậu ấy, nếu phản ứng bình thường thì có thể khẳng định não bộ không bị ảnh hưởng gì. Về vấn đề cột sống, như tôi đã nói, với cơ địa của người trẻ, nếu chăm chỉ tập luyện trong giai đoạn phục hồi thì sẽ có khả năng hồi phục hoàn toàn.”
Tống Ngọc Lan được y tá đẩy đến bên giường, đôi mắt cô không thể rời khỏi Lục Trạch Dân. Cô muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng dường như bị nghẹn lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Môi cô run rẩy, nước mắt không kìm được mà lăn dài trên má.
Mái tóc Lục Trạch Dân rối bù xõa trên gối, đôi mắt vẫn mơ hồ và yếu ớt. Anh khẽ nhấc tay như muốn nắm lấy gì đó nhưng lại bất lực, tay buông thõng xuống. Anh khẽ mở miệng nhưng không nói thành lời, chỉ thì thầm: “Anh không sao, đừng lo.”