“Bà không đồng ý ly hôn thì tôi sẽ đệ đơn kiện. Và tôi sẽ yêu cầu điều tra toàn bộ việc kinh doanh của bà. Lúc đó, có lẽ bà sẽ phải đối mặt với án tù.” Giọng Lục Quốc Phú lạnh lùng, từng lời như búa tạ nện thẳng vào trái tim Chu Huệ.
Chu Huệ run rẩy, cố cãi: “Ông sẽ không dám đánh đổi tương lai của con trai chúng ta đâu. Nếu tôi ngồi tù thì sự nghiệp của Trạch Dân cũng sẽ tiêu tan!”
Lục Quốc Phú cười lạnh: “Bà vẫn như xưa, chỉ nghe những gì mình muốn nghe. Ai phản đối bà thì bà cũng không nghe. Nhưng chuyện này không phải việc bà cần lo. Tôi sẽ không lấy tương lai của Trạch Dân ra đánh cược. Tôi sẽ đánh cược sự nghiệp của chính mình. Tôi không thể chịu đựng được việc phải ở trong cùng một không gian với loại người như bà thêm một phút nào nữa!”
“Chắc chắn là ông có người khác bên ngoài rồi, Lục Quốc Phú! Ông không đáng sống!” Chu Huệ gào lên trong giận dữ.
Lục Quốc Phú mệt mỏi nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống vài giọt nước mắt. Ông khẽ thì thầm: “Cuộc đời này của tôi thật vô nghĩa. Nếu bà còn làm loạn thì tôi không ngại cùng bà kết thúc tất cả, c.h.ế.t chung cho xong.”
Lục Trạch Dân nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan, tay anh run lên từng hồi, trái tim Tống Ngọc Lan cũng quặn đau theo anh.
Trong căn phòng ngột ngạt, chỉ có Chu Huệ không nhận ra sự quyết liệt của Lục Quốc Phú. Bà ta chỉ nghĩ rằng ông có người phụ nữ khác, vì thế mới đòi ly hôn với mình. Bà ta không thể chấp nhận điều đó!
“Lục Quốc Phú, ông nói đi! Ông có người khác rồi, đúng không…”
Câu hỏi của Chu Huệ chưa kịp thốt ra hết thì một khẩu s.ú.n.g đen ngòm đã chĩa thẳng vào bà ta. Lục Quốc Phú mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh như dao, tay ông giữ lấy khẩu súng, chĩa thẳng vào trán Chu Huệ. “Bây giờ bà có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?”
Chu Huệ sợ hãi lùi lại, ánh mắt bà ta đầy hoảng loạn. Bà ta nhận ra rằng người đàn ông trước mặt không còn chút tình cảm nào dành cho mình nữa. Ông ấy đang nghiêm túc!
Chu Huệ run rẩy, lắp bắp: “Ông... ông không dám... Tôi là mẹ của con trai ông.”
Lục Quốc Phú không nói thêm, vung mạnh tay, đập báng s.ú.n.g xuống mặt Chu Huệ. Với sức lực của một người đàn ông, cú đánh mạnh đến nỗi khiến bà ta ngã xuống đất.
Lục Trạch Dân lập tức lao tới, tước lấy khẩu s.ú.n.g từ tay cha mình và giữ chặt ông lại.
“Đây là doanh trại! Bà ấy là phụ nữ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-266.html.]
Lục Quốc Phú trừng mắt nhìn Chu Huệ, như tìm được nơi xả giận, ông ấy hét lên; “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng tôi cũng không nương tay với kẻ điên!”
Chu Huệ ôm mặt, ánh mắt hoảng hốt và đầy sự sỉ nhục. Bà ta cảm thấy bản thân bị đẩy vào đường cùng, nhưng cũng bị Lục Quốc Phú dọa cho khiếp sợ. Bà ta không thể tin được người đàn ông mà bà từng cảm thấy hiền lành, ít nói lại có thể biến thành như vậy.
Ánh mắt của Chu Huệ đầy căm hận, bà ta hướng cái nhìn oán độc về phía Tống Ngọc Lan đứng im lặng từ đầu đến giờ. Bà ta nghĩ rằng chính Tống Ngọc Lan là nguyên nhân gây ra tất cả sự sỉ nhục này. Nếu không có cô thì làm sao mọi chuyện lại tồi tệ đến thế?
Đột nhiên, trong một cơn giận dữ điên cuồng, Chu Huệ lao tới và đẩy mạnh Tống Ngọc Lan về phía cửa sổ. Tất cả xảy ra quá nhanh nên Tống Ngọc Lan hoàn toàn không kịp phản ứng.
Cửa sổ vốn chỉ khép hờ để thông gió, cú đẩy bất ngờ khiến Tống Ngọc Lan ngã bật qua cửa, như một con diều đứt dây, bay ra ngoài.
“Ngọc Lan!” Lục Trạch Dân hét lên trong tuyệt vọng, lao về phía cửa sổ. Anh dùng sức đẩy mạnh Chu Huệ ra và cố gắng túm lấy Tống Ngọc Lan. Nhưng anh chỉ kịp nắm được một mảnh áo của cô.
Thời gian như ngừng lại. Trái tim Lục Trạch Dân trĩu nặng. Không chút do dự, anh nhảy theo cô qua cửa sổ.
Khi nhìn thấy Lục Trạch Dân cũng nhảy ra khỏi cửa sổ, Tống Ngọc Lan kinh hãi. Mắt cô mở to, đầu óc trống rỗng. Cô nghĩ: “Đây là tầng ba! Tuy không quá cao, nhưng dù có tuyết phủ dưới đất thì rơi xuống vẫn có thể gãy tay gãy chân, còn sống là may. Nhưng Lục Trạch Dân vẫn nhảy theo mình, liệu khi mình rơi xuống trước, còn anh ấy rơi đè lên mình thì anh ấy có sống sót được không?”
Trước khi kịp nghĩ thêm thì Lục Trạch Dân đã ôm chặt cô trong vòng tay như một con chim lao xuống từ trên cao.
Bùm! Hai người rơi mạnh xuống nền tuyết dày.
Tống Ngọc Lan nghe thấy một tiếng rên khẽ vang lên từ phía dưới. Sau vài giây, cô mới nhận ra Lục Trạch Dân đã dùng cơ thể mình để đỡ cú ngã cho cô.
Cô nhanh chóng bò dậy, nhưng cơn đau nhói từ chân khiến cô khẽ kêu lên, hơi thở trở nên dồn dập. Dù đau nhưng cô vẫn vội vã kiểm tra tình trạng của Lục Trạch Dân.
“Trạch Dân, anh đau ở đâu?”
Lục Trạch Dân mở mắt ra một cách khó nhọc, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi. Thấy Tống Ngọc Lan vẫn an toàn, anh khẽ nở một nụ cười, nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã ngất đi.