Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 265

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:00:30
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không đời nào.” Lục Trạch Dân nhìn thẳng vào mắt Chu Huệ, kiên định: “Con và Ngọc Lan thật lòng yêu nhau. Không ai có thể chia rẽ chúng con.”

Chu Huệ giận đến run người, chỉ thẳng vào mặt Lục Trạch Dân: “Tốt lắm, con là đứa bất hiếu! Vì một người phụ nữ mà ngay cả lời mẹ nói cũng không nghe!”

Sắc mặt Lục Trạch Dân trở nên u ám, giọng anh trầm xuống: “Từ bé mẹ chưa bao giờ quan tâm đến việc con thực sự muốn gì. Bây giờ khi con đã lớn, mẹ mới muốn tìm lại trách nhiệm của một người mẹ sao? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”

“Để con nói lại lần nữa, đối với con thì mẹ chỉ là mẹ ruột trên danh nghĩa. Sau này chúng ta sẽ không qua lại với nhau nữa. Đến khi phải trả tiền dưỡng lão thì con sẽ làm đúng theo quy định của pháp luật.”

“Không đời nào! Mẹ mãi mãi là mẹ của con! Nếu con dám làm thế với mẹ thì mẹ sẽ kiện con!” Chu Huệ nói, tỏ rõ thái độ không đội trời chung.

Lục Trạch Dân cười nhạt: “Mẹ tưởng con không hiểu tại sao mẹ cứ luôn quyết định thay con ư? Mẹ nghĩ rằng con không thể thoát khỏi bộ quân phục này, đúng không? Hôm nay con gọi mẹ đến đây là để nói rõ: mẹ không thể uy h.i.ế.p con. Cùng lắm con sẽ xuất ngũ, chuyển ngành. Con sẽ không bao giờ nhượng bộ mẹ.”

“Vì cô ta mà... con điên rồi!”

“Mẹ sai rồi! Không phải vì Ngọc Lan, mà là vì mẹ. Dù hôm nay không có Ngọc Lan, nếu mẹ cứ muốn kiểm soát cuộc sống của con thì con vẫn sẽ đưa ra quyết định này.”

“Con!”

“Đủ rồi!” Lục Quốc Phú ngồi ở ghế chính cuối cùng cũng lên tiếng.

Chu Huệ lập tức chuyển mục tiêu, chỉ vào Lục Quốc Phú và mắng: “Tôi thật mù quáng khi lấy ông! Nếu không phải vì ông là một người cha tồi thì sao con trai chúng ta lại xa lánh tôi thế này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-265.html.]

Lục Quốc Phú hít một hơi sâu, bình tĩnh nhìn Chu Huệ: “Bà nói tôi là một người cha tồi? Thế bà đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ à? Cuộc gặp gỡ giữa tôi và bà là tình cờ hay là một âm mưu? Không ai hiểu rõ điều đó hơn bà. Nhiều năm qua tôi không nói gì, nhưng không có nghĩa là tôi chưa điều tra về bà!”

Chu Huệ lập tức cứng họng, không nói thêm được lời nào.

Thực ra, cuộc gặp gỡ giữa bà ta và Lục Quốc Phú không phải ngẫu nhiên. Gia đình bà ta chủ yếu tập trung đầu tư cho anh trai bà ta, còn bà ta là một người đã luôn quen sống mạnh mẽ, không thể chịu được việc bị lu mờ. Bà ta đã thề sẽ tìm một gia đình quyền thế hơn để đè bẹp nhà mẹ đẻ mình xuống.

Bà ta đã ngắm vào những gia đình danh giá ở Bắc Kinh và chọn Lục Quốc Phú làm đối tượng. Nếu không phải như vậy thì tại sao một người đang kinh doanh rất thành công ở Quảng Đông như bà ta lại đến vùng đất nghèo nàn như Hồ Nam chứ?

Bà ta từng nghĩ rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, không ngờ Lục Quốc Phú đã biết mọi chuyện.

“Trạch Dân, nhiều đồng đội cũ của bố đều khen con có năng lực. Đừng hành động theo cảm tính nữa. Sau này, gia đình nhà họ Lục sẽ cần con gánh vác. Hôm nay mẹ con làm sai, bố sẽ đứng ra giải quyết.”

Sau đó, ánh mắt Lục Quốc Phú chuyển sang Chu Huệ: “Bà luôn nghĩ rằng nhà họ Lục cản trở việc kinh doanh của mình, nhưng bà nhầm rồi. Đây chỉ là cách tôi để mọi người thấy rõ rằng việc làm ăn của bà chẳng liên quan gì đến nhà họ Lục. Còn việc bà nói rằng nhà họ Lục đã gây khó khăn cho bà thì tự bản thân bà biết rõ là có hay không.”

Lục Quốc Phú nhìn chằm chằm Chu Huệ, giọng nói trầm ổn nhưng lạnh lùng: “Bà nghĩ có bao nhiêu việc kinh doanh của mình là hoàn toàn hợp pháp? Tôi không lên tiếng không có nghĩa là tôi không biết. Quan hệ giữa chúng ta đã rạn nứt từ lâu, nhưng lý do tôi chưa ly hôn với bà chỉ vì bà là mẹ của Trạch Dân, tôi không muốn gây ảnh hưởng xấu đến tương lai của con trai.”

“Nhưng nếu bà thật sự muốn tốt cho con mình thì hãy giải quyết mọi việc làm ăn của bà trong vòng ba ngày, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra. Nếu bà nghĩ tôi đang đùa thì tôi sẽ tự mình tố cáo bà. Tôi sẵn sàng dùng sự nghiệp của mình để đổi lấy một tương lai trong sạch cho con trai!”

Chu Huệ ngã phịch xuống đất, toàn thân run rẩy, lẩm bẩm: “Không... không thể như vậy được. Việc làm ăn của tôi vẫn có thể phát triển lớn mạnh hơn nữa...”

Lục Quốc Phú chẳng muốn đôi co thêm, quay sang nhìn Lục Trạch Dân: “Ba sẽ ly hôn với mẹ con. Từ nay bà ấy không còn là người nhà họ Lục nữa. Giống như con nói, đến khi cần phụng dưỡng thì con chỉ cần chu cấp tiền là đủ.”

Chu Huệ tức giận gào lên: “Ly hôn? Lục Quốc Phú, chính ông đã hứa sẽ đối xử tốt với tôi suốt đời. Tôi sẽ không ly hôn!” Bà ta biết rằng nhờ danh phận là vợ của Lục Quốc Phú mà việc kinh doanh của mình mới thuận lợi. Nếu ly hôn thì bà ta cũng chẳng thể quay về nhà họ Chu, vậy bà ta sẽ đi đâu về đâu?

Loading...