Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:00:28
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Huệ lảo đảo, nhưng sau khi đứng vững lại, bà ta liền lao vào Tống Ngọc Lan một lần nữa. Tay bà ta biến thành những chiếc vuốt sắc, nhằm thẳng vào mắt Tống Ngọc Lan, hét lớn: “Chính đôi mắt hồ ly này đã quyến rũ con trai tôi!”

Tống Ngọc Lan cau mày, né người sang một bên, đồng thời dùng chân đạp vào bụng Chu Huệ. Dù Chu Huệ là mẹ của Lục Trạch Dân, nhưng đối với cô thì bà ta chẳng là gì cả. Bị tấn công nhiều lần mà không phân rõ phải trái, cô không thể không đáp trả.

Chu Huệ kêu lên đau đớn, ngã xuống đất, ánh mắt bà ta tràn đầy phẫn nộ và oán hận.

“Con trai, con cứ đứng đó nhìn cô ta đánh mẹ như vậy sao!”

“Đây không phải nơi để bà gây rối!” Lục Quốc Phú lạnh lùng lên tiếng.

Chu Huệ liếc nhìn ông một cách khinh miệt, mỉa mai: “Ồ, người chồng như c.h.ế.t rồi của tôi cuối cùng cũng ‘sống dậy’ được đấy.”

Cha Ân nhìn cảnh này mà cảm thấy bối rối, ông ta thầm nghĩ, chuyện nhà Lục Trạch Dân là thế này sao? Lục Trạch Dân gọi ông ta đến đây để làm gì?

Khi ông ta còn đang lưỡng lự có nên rời đi khỏi nơi rắc rối này không, thì Lục Trạch Dân đã lên tiếng: “Vương Cương, đóng cửa lại. Từ giờ, trừ khi người nhà bác sĩ Ân đến, còn lại không ai được phép vào khi chưa có lệnh.”

“Rõ!”

“Rầm!”

Tiếng cửa đóng lại, cách biệt hẳn với những ánh mắt tò mò bên ngoài.

Lúc này, Chu Huệ đã đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên quần áo, ánh mắt đầy hận thù nhìn về phía Tống Ngọc Lan, mỉa mai: “Đúng là đồ quê mùa không biết phép tắc. Được vào học tại đại học Thanh Hoa thì giỏi lắm sao? Tôi nói cho cô biết, Lục Trạch Dân là con trai tôi, chỉ cần tôi không đồng ý thì cô đừng hòng bước chân vào nhà họ Lục!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-264.html.]

Lục Trạch Dân tiến lên một bước, chắn hoàn toàn trước mặt Tống Ngọc Lan, lạnh lùng nhìn mẹ mình: “Mẹ không còn gì khác để nói sao? Từ khi con 8 tuổi, mẹ cứ lặp đi lặp lại những câu này, mẹ không thấy chán à? Con thì chán ngấy rồi.”

Không để Chu Huệ kịp phản ứng, Lục Trạch Dân quay sang nhìn Lục Quốc Phú và cha Ân, nói một cách dứt khoát: “Hôm nay tôi gọi mọi người tới đây là để thông báo một việc.”

Lục Trạch Dân nhìn thẳng vào Chu Huệ, giọng lạnh lùng: “Mẹ là người có chung huyết thống với con, mối quan hệ này được pháp luật bảo vệ.”

Chu Huệ ngẩng cao đầu kiêu hãnh, nở một nụ cười khinh khỉnh: “Đúng thế, con là do mẹ sinh ra...”

Lục Trạch Dân liền cắt ngang lời bà ta: “Nhưng quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở đó. Mẹ không có quyền can thiệp vào bất cứ phần nào trong cuộc sống của con, từ năm con 16 tuổi không có quyền, 18 tuổi cũng vậy, và bây giờ cũng thế. Con thừa nhận mẹ là mẹ ruột của con, nhưng chỉ có vậy thôi. Đến khi pháp luật yêu cầu con phải chu cấp dưỡng lão thì con sẽ đưa đủ từng đồng cho mẹ. Con nghĩ như thế là đã đủ tử tế rồi. Dù sao mẹ đã đối xử với con ra sao từ nhỏ thì không ai hiểu rõ hơn mẹ.

Bác sĩ Ân, hôm nay tôi gọi ông đến chủ yếu là để nói rõ vợ ông đã vu cáo bạn gái tôi là kẻ thứ ba trước mặt nhiều người. Tôi đã giải thích hai lần nhưng không được nên tôi đành phải mời ông đến để giải quyết. Hơn nữa, như ông vừa thấy, Chu Huệ không có quyền quyết định bất cứ điều gì về tôi. Bạn gái tôi từ đầu đến cuối chỉ có một, đó là Tống Ngọc Lan. Tôi hy vọng từ nay về sau ông quản lý tốt gia đình mình. Nếu tôi còn nghe thấy những lời đồn đại trong khu gia đình, tôi không ngại báo cáo lên cấp trên để xem Ân Tố Nguyệt đã vào quân đội bằng cách nào đâu!”

Câu nói của Lục Trạch Dân không chỉ giải thích lý do mời cha Ân tới, mà còn có hàm ý đe dọa. Cha Ân là người đứng đầu y tế trong đơn vị, và Ân Tố Nguyệt có thể được làm bác sĩ với tấm bằng trung cấp y tá chính là nhờ sự can thiệp của ông ta. Bởi vì Ân Tố Nguyệt là con gái duy nhất nên cha Ân đã dành mọi tài nguyên cho cô ta.

Lục Trạch Dân ra lệnh cho Vương Cương mở cửa: “Tiếp theo chỉ là chuyện riêng của gia đình tôi. Mong bác sĩ Ân ra về trước.”

Mặt cha Ân đen lại như đáy nồi, nhưng không thể phản bác, đành hậm hực rời đi.

Khi cánh cửa đóng lại, bốp, Lục Trạch Dân nhận ngay một cái tát khiến mặt lệch sang một bên. Chu Huệ nghiến răng, tay run rẩy chỉ thẳng vào Tống Ngọc Lan: “Con vì một con hồ ly tinh như thế mà khiến gia đình tan nát!”

Lục Trạch Dân cười lạnh: “Gia đình tan nát là vì ai? Đôi lúc con tự hỏi tại sao mình lại sinh ra trong gia đình này! Một người thì điên loạn, còn người kia thì câm lặng như chết!”

“Con!” Chu Huệ cắn môi, đau đớn, cố gắng thuyết phục: “Con trai, mẹ đã tìm cho con những cô gái có gia thế tốt, sẽ giúp ích cho sự nghiệp của con. Còn cô ta thì có gì? Cô ta không thể cho con bất cứ thứ gì! Thôi thì mẹ nhượng bộ, con cứ để cô ta ở ngoài, l.à.m t.ì.n.h nhân được không?”

Loading...