Trong không khí lạnh lẽo, hương vị của băng tuyết tràn ngập, mang đến cảm giác thanh tĩnh, yên bình.
Tống Ngọc Lan mặc áo lông dày cộm, bước xuống xe với những bước chân đầy quyết tâm. Sau khi trả tiền cho tài xế, cô dặn tài xế quay lại đón mình vào lúc 8 giờ tối.
Kéo theo một chiếc vali tiến về cổng trại lính. Người lính gác đã nhận được thông báo từ trước, xác minh danh tính của cô xong liền cho phép cô vào.
Cô đi theo con đường nhỏ dẫn đến khu nhà ở, lòng đầy mong chờ.
Phía trước có một bóng dáng mặc quân phục đang tiến về phía Tống Ngọc Lan. Đó là liên lạc viên của Lục Trạch Dân, người này chào cô bằng một động tác nghiêm trang, rồi tiến đến nhận lấy hành lý từ tay cô.
“Chào chị dâu, sáng nay đội trưởng Lục có cuộc họp, anh ấy bảo tôi đến đưa chị về phòng anh ấy để chờ.”
Tống Ngọc Lan mỉm cười gật đầu, đi theo người liên lạc viên đến khu nhà ở.
Khi đến nơi, cô cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn cậu, tôi chưa kịp hỏi tên cậu là gì?”
Người lính ngại ngùng cười, đáp lại: “Chị khách sáo quá, tôi là Vương Cương. Đội trưởng nói nếu chị thấy buồn chán thì trên bàn anh ấy có sách để đọc, chắc anh ấy họp khoảng nửa tiếng nữa là xong.”
Sau khi Vương Cương rời đi, Tống Ngọc Lan bắt đầu quan sát kỹ xung quanh. Căn phòng sạch sẽ, gọn gàng, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp.
Cửa sổ phòng mở hé, gió lạnh lùa vào mang theo hơi thở của mùa đông.
Chiếc giường gọn gàng, được trải tấm chăn màu xanh quân đội, tạo cảm giác dễ chịu.
Tống Ngọc Lan bước đến bàn làm việc, thấy trên đó có vài cuốn sách. Cô tùy tiện cầm một cuốn lên và bắt đầu lật từng trang.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cô dần chìm đắm trong thế giới của những trang sách.
Bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân, rồi có tiếng gõ cửa.
Tống Ngọc Lan nghĩ Lục Trạch Dân đã về, nhưng lại thắc mắc vì sao anh có chìa khóa mà lại phải gõ cửa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-260.html.]
Khi mở cửa, cô không thấy Lục Trạch Dân mà lại thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc quân phục đứng trước cửa. Người phụ nữ hơi giật mình, lùi lại một bước, nhìn lên biển số phòng, rồi quay sang nhìn Tống Ngọc Lan, dường như đang xác nhận mình có gõ nhầm phòng hay không.
Tống Ngọc Lan cũng cảm thấy khó hiểu, liền mở lời trước: “Cô tìm ai?”
Người phụ nữ tóc ngắn lịch sự gật đầu: “Tôi tìm Trạch Dân, đây là phòng của anh ấy phải không? Cô là...” Cô ta nhìn Tống Ngọc Lan từ đầu đến chân, nhận thấy vẻ ngoài thanh tú, xinh đẹp của cô, liền nghĩ chắc Tống Ngọc Lan là người nhà của Lục Trạch Dân. Không đợi Tống Ngọc Lan trả lời thì cô ta đã chìa tay ra: “Cô xinh đẹp thế này thì chắc là em gái của đội trưởng Lục. Chào cô, tôi là Ân Tố Nguyệt, bạn gái của anh ấy.”
“Bạn gái?” Tống Ngọc Lan cau mày, nhìn Ân Tố Nguyệt từ đầu đến chân. Cô ta có mái tóc ngắn, thấp hơn Tống Ngọc Lan nửa cái đầu, trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng của một cô gái trẻ.
Nếu Ân Tố Nguyệt là bạn gái của Lục Trạch Dân thì mình là gì? Ý nghĩ đó khiến lòng Tống Ngọc Lan khẽ chao đảo, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, không vội trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại:
“Cô nói mình là bạn gái của đội trưởng Lục? Sao tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc đến cô?”
Ân Tố Nguyệt nhẹ nhàng đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa bên tai, má ửng hồng, ánh mắt đầy tình cảm.
Cô ta khẽ giải thích: “Tôi với anh ấy mới quen nhau chưa lâu, trong đơn vị cũng không có nhiều người biết, nên cô không biết cũng là bình thường.”
Rồi cô ta tiến một bước, kéo tay Tống Ngọc Lan, nói với giọng thân mật: “Em gái, đừng nói với bác trai bác gái vội nhé. Tình cảm của bọn chị còn chưa ổn định lắm, chờ khi nào chắc chắn rồi bọn chị sẽ đến gặp hai bác.”
Tống Ngọc Lan giữ khuôn mặt lạnh lùng, rút tay ra một cách khéo léo và tránh sang một bên, mời Ân Tố Nguyệt vào phòng: “Vào ngồi chờ một lát đi. Tôi vừa nghe Vương Cương nói đội trưởng Lục còn phải họp thêm nửa tiếng nữa.”
Ân Tố Nguyệt không nhận ra sự lạnh lùng trong ánh mắt của Tống Ngọc Lan, hào hứng giơ hộp cơm giữ nhiệt lên và nói: “Em gái, hôm nay em may mắn lắm đấy! Nhà chị làm món sủi cảo thịt heo dưa cải rất ngon, chị mang nhiều lắm. Chờ Trạch Dân về rồi chúng ta cùng ăn nhé.”
Tống Ngọc Lan cố gắng nở một nụ cười nhạt nhòa, khẽ thì thầm: “Tôi e là bữa này không ăn được rồi.”
Ân Tố Nguyệt đang quay lưng lại nên không nghe rõ câu nói nhỏ của Tống Ngọc Lan.
Ân Tố Nguyệt tự nhiên như ở nhà, đặt hộp cơm xuống rồi mời Tống Ngọc Lan ngồi. Tống Ngọc Lan cũng ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí lúc nãy cô đang đọc sách.
Ân Tố Nguyệt ngạc nhiên, chỉ vào ghế và nói: “Trạch Dân mắc bệnh sạch sẽ, hôm qua chị đến mà anh ấy còn không cho chị ngồi cái ghế này. Em ngồi đó có bị mắng không?”
Không đợi Tống Ngọc Lan trả lời thì Ân Tố Nguyệt đã tự nhiên tiếp lời: “Không sao, em chỉ ngẫu nhiên tới một lần nên ngồi cũng không sao, nếu anh ấy mắng thì để chị gánh cho em.”