Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:00:14
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Các nhân viên lập tức lao vào làm việc, ai cũng sợ bỏ lỡ một đơn hàng thì tiền thưởng sẽ bị giảm đi.

Giờ họ đều là trụ cột trong gia đình, địa vị của họ đã thay đổi hoàn toàn.

“Tối qua tôi về muộn thế mà ông bà nội còn để phần cơm cho tôi, còn đập hẳn một quả trứng nữa. Đây là may mắn mà bà chủ nhỏ mang lại cho tôi, tôi thực sự rất hạnh phúc khi được là một phần của đại gia đình này!”

“Đúng thế. Trước đây bố mẹ tôi coi em trai tôi như báu vật, tối qua nó nói tôi về muộn làm ồn, liền lập tức bị bố tôi mắng. Ông ấy nói tôi đi làm vất vả nuôi nó, vậy mà nó còn lắm mồm!”

“Nhà tôi cũng tương tự. Nhưng nhà tôi không có con trai, chỉ có chị tôi làm việc ở trung tâm thương mại. Ban đầu chị và anh rể còn cười nhạo tôi vì không đỗ đại học. Thế mà hai tháng nay lương tôi mang về cao hơn lương chị tôi làm ở trung tâm thương mại đến một nửa. Giờ chị ấy còn hỏi bóng gió xem bên mình có tuyển thêm người không.”

“Thế cậu trả lời sao?”

“Tôi nói là có tuyển, nhưng phải qua phỏng vấn. Chị tôi nghe thế liền tỏ ra không vui, bảo đây chỉ là một cửa hàng nhỏ, vậy mà còn làm như các công ty nước ngoài. Chị ấy còn nói lương cao như vậy chỉ có thể kéo dài đến hết năm thôi.”

“Thế cậu không tranh luận à?”

“Tranh luận gì nữa, kệ chị ấy nghĩ sao thì nghĩ. Miễn là cuộc sống của mình tốt là được.”

Nghe mấy nhân viên tán gẫu, Lý Anh đến gần Tống Ngọc Lan, ngồi xổm xuống bên cạnh cô và bắt đầu tháo gói áo khoác: “Ngọc Lan, chị cảm thấy mình thật may mắn. Ngay từ lần đầu gặp em thì em đã giúp chị thoát khỏi gã đàn ông khốn nạn đó. Lần thứ hai gặp lại, em liền cứu chị khỏi bọn buôn người. Bây giờ được làm việc cùng em thì chị mới nhận ra đâu mới là cuộc sống mà mình mong muốn.”

Tống Ngọc Lan liếc nhìn Lý Anh một cái, tay vẫn thoăn thoắt mở gói hàng: “Cấm thần thánh hóa về em.”

“Chị nói thật đấy. Em không biết đâu, hai tháng ở Bắc Kinh chị đã tăng gần 4kg rồi. Mẹ chị còn bảo đó là “béo vì hạnh phúc”. Không ngờ sau khi thoát khỏi tên đàn ông kia thì chị lại có thể sống tốt như thế này.”

Lưu Xuân nghe thấy thế liền nhìn xuống vòng eo đầy đặn của mình, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

Hôm nay, lượng khách còn đông hơn hôm qua, phần lớn đều là bạn bè của những khách hàng cũ giới thiệu đến, ai cũng đích thân đến mua quần áo.

Quần áo trong cửa hàng đều được niêm yết giá rõ ràng. Tống Ngọc Lan tiếp tục giao cho Lưu Xuân công việc thu ngân, vì bây giờ chưa có tình trạng tiền giả, chỉ cần sử dụng máy tính là có thể xử lý dễ dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-257.html.]

Vừa qua 12 giờ trưa, Tống Ngọc Lan nhìn lên những giá treo quần áo trống rỗng mà trong lòng lo lắng. Dưới nhà vẫn còn nhiều khách đang chờ. Cô tự hỏi lấy đâu ra quần áo để bán cho họ?

Sức mua của thành phố lớn này thật khiến cô mở rộng tầm mắt. Ở huyện Ngọc Lâm, một ngày mà bán được 2.000-3.000 đồng đã là hết sức rồi.

Thế mà chỉ trong buổi sáng hôm nay, Lưu Xuân đã thu về hơn 5.000 đồng, mà đó là khi cửa hàng đã cạn hàng để bán.

Nếu có đủ hàng, thì việc đạt doanh thu 1 vạn trong một ngày chắc chắn là khả thi.

Lúc này Tống Ngọc Lan không thể liên lạc với Dương Lệnh, cũng không biết khi nào hàng sẽ được gửi đi. Nhưng với tàu hỏa thì ít nhất phải mất hai ngày một đêm, vậy nên chắc chắn hôm nay và ngày mai sẽ không có hàng để bán.

Lòng cô nóng như lửa đốt, cảm giác có cơ hội kiếm tiền ngay trước mắt mà không thể nắm lấy khiến cô vô cùng sốt ruột và bứt rứt!

Bữa trưa cô chỉ ăn qua loa, rồi định ra thông báo với khách hàng về thời gian mở cửa lần sau, để tạo hiệu ứng “khan hiếm”, cố gắng giữ chân khách hàng.

Nhưng đúng lúc cô định mở lời thì một chiếc xe tải đầu kéo đậu ngay trước cửa, Dương Lệnh với khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt rạng ngời nhảy xuống từ ghế phụ.

“Chị dâu, tôi đến giao hàng đây!”

Dương Lệnh cười rạng xuất hiện như một vị thần, vẫy tay với Tống Ngọc Lan!

Dương Lệnh mang theo ba tài xế, chạy xe không nghỉ suốt hơn 20 tiếng để đến Bắc Kinh, nhanh hơn tàu hỏa đi vòng qua núi và sông đến một nửa thời gian.

Chi phí vận chuyển bằng xe tải đương nhiên cao hơn tàu hỏa, nhưng lúc này nó lại như cơn mưa rào kịp thời cho Tống Ngọc Lan.

Khách hàng đến mua chủ yếu vì tò mò về cửa hàng mới. Nếu hết hàng hai ngày liền, không chắc rằng khi nhiệt tình giảm xuống thì cửa hàng sẽ còn ai ghé thăm không.

Ba tài xế của Dương Lệnh bắt đầu dỡ hàng, nhân viên trong cửa hàng cũng bị khách hàng đẩy ra ngoài phụ giúp. Họ nói không cần phục vụ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng được xem những bộ đồ mới!

Tống Ngọc Lan đứng cùng Dương Lệnh trước cửa hàng, Dương Lệnh nhìn lên cửa sổ kính lớn ở tầng hai với vẻ ngạc nhiên: “Sao tôi lại không nghĩ đến việc dùng cửa sổ kính lớn để tăng độ nhận diện nhỉ! Màu tường này cũng thật dễ chịu, còn cái phong cách Châu Âu cổ điển ở khách sạn của tôi, giờ nhìn mãi cũng chán rồi. Còn rèm cửa nữa, sao tôi không nghĩ đến việc dùng màu trắng cho hài hòa mà dùng màu vàng chói mắt kia làm gì...”

Loading...