Lấy ví dụ một chiếc áo khoác len cashmere dài quá gối, nếu mua ở bách hóa, loại tốt một chút chắc chắn phải tầm năm, sáu trăm đồng.
Nhưng ở chỗ Tống Ngọc Lan, chỉ có 399 đồng!
Hơn nữa, tỷ lệ len cashmere đều được ghi rõ ràng, không hề có chút nào bị pha tạp.
Nhiều khách hàng còn đang mặc trên người áo khoác mua ở bách hóa với giá năm, sáu trăm đồng, nhưng khi so với áo khoác 399 đồng của Tống Ngọc Lan thì họ bất ngờ nhận ra cảm giác mềm mại, thoải mái của áo ở cửa hàng cô còn tốt hơn nhiều. Thế là mọi người đổ xô vào cửa hàng, tình cảm dành cho cửa hàng cũng tăng lên vùn vụt!
Chất lượng tốt, dịch vụ tốt, không gian tuyệt vời – bước lên tầng hai không mua gì đã khó, mà có ai cưỡng lại được đây?
Không có ai ép buộc khách phải mua, nhưng ánh đèn rực rỡ chiếu lên những bộ đồ được phối tinh tế, khiến phụ nữ khó mà cưỡng lại sức hút của cái đẹp, nhu cầu mua sắm bỗng bùng nổ.
Từ sáng đến tối, hai phòng thử đồ luôn có người ra vào liên tục. Người này vừa ra thì người khác liền vào ngay lập tức.
Tống Ngọc Lan thực sự không ngờ công việc kinh doanh lại tốt đến vậy. Rõ ràng cô đã xác định đúng khách hàng mục tiêu.
Đến 9 giờ tối, sau khi tiễn vị khách cuối cùng ra về, trên tường chỉ còn lại vài bộ quần áo lẻ loi treo hờ hững. Số quần áo mà cô dự định bán trong một tuần đã hết sạch chỉ trong một ngày.
Tống Ngọc Lan vẫn đánh giá thấp sức mua ở Bắc Kinh.
Cô vội gọi cho Dương Lệnh, yêu cầu anh ấy nhanh chóng gửi thêm hàng lên.
Dương Lệnh không tin nổi tốc độ bán hàng của Tống Ngọc Lan, liền tức tốc chuẩn bị hàng trong đêm và tự lái xe tải đến Bắc Kinh để xem tình hình thực tế.
Tống Ngọc Lan thưởng cho mỗi nhân viên trong cửa hàng 10 đồng.
“Đây chỉ là tiền thưởng thêm hôm nay, không ảnh hưởng đến tiền thưởng theo lương. Nếu việc kinh doanh sau này đều được như hôm nay thì tiền thưởng sẽ còn nhiều hơn nữa.”
Hôm nay, cửa hàng quần áo trên tầng hai thu về 9.090 đồng, còn cửa hàng bánh ngọt ở tầng một dù lượng khách không nhiều như thường lệ, nhưng doanh thu vẫn tăng gấp đôi so với trước. Tổng cộng, hai cửa hàng đã vượt ngưỡng 1 vạn chỉ trong một ngày!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-256.html.]
Làm giàu nhanh thế này còn nhanh hơn cả cướp tiền, Lưu Xuân không dám tin vào mắt mình.
Hầu hết khách hàng đều mua đồ ăn và cà phê từ tầng một rồi lên tầng hai xem quần áo. Khi thử đồ xong, cảm thấy đói khát thì lại xuống gọi thêm món.
Ánh mắt của Tống Ngọc Lan rực sáng, cầm số tiền kiếm được trong tay và đem gửi vào ngân hàng đối diện.
Cô còn mang theo một chiếc áo khoác cashmere đưa cho giám đốc Uông
“Giám đốc Uông, đây là áo tôi dành riêng cho chị dâu, không biết chị dâu nặng bao nhiêu cân nên tôi lấy size vừa. Ông đem về để chị ấy thử. Nếu không vừa thì mai cứ đến cửa hàng tự chọn cái khác.”
Hai người đã hợp tác được ba tháng nay, trong ba tháng này thành tích của giám đốc Uông luôn vượt chỉ tiêu. Hôm qua, sếp của ông ấy còn nói rằng cuối năm nay có thể ông ấy sẽ được thăng chức.
Ông ấy còn định tặng quà cảm ơn Tống Ngọc Lan vì đã giúp đỡ mình, giờ đâu dám nhận quà của cô: “Ngọc Lan à, đừng khách sáo thế. Tôi còn chưa cảm ơn cô vì đã hỗ trợ tôi suốt mấy tháng qua.”
Tống Ngọc Lan đặt túi quà lên bàn giám đốc Uông rồi xoay người đi: “Quà này là cho chị dâu chứ không phải cho ông, ông không có quyền từ chối. Hơn nữa, quan hệ của chúng ta giờ chẳng cần phải khách sáo thế nữa.”
Giám đốc Uông nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Tống Ngọc Lan, trong mắt đầy sự khâm phục. Trưa nay ông ấy vừa nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp ở tầng hai từ cửa sổ ngân hàng.
Các nữ nhân viên trong ngân hàng còn bàn nhau sẽ tranh thủ giờ nghỉ trưa ngày mai đến cửa hàng của Tống Ngọc Lan để xem quần áo, đủ thấy cô ấy có đầu óc kinh doanh không hề tầm thường.
Ban đầu Tống Ngọc Lan nghĩ rằng sau ngày khai trương bận rộn thì ngày hôm sau cửa hàng sẽ không còn nhiều khách nữa. Kho hàng chỉ còn lại một ít quần áo, cô nghĩ chắc sẽ đủ để bán trong một, hai ngày.
Nhưng cô lại tính sai nữa rồi. Sáng hôm sau, khi vừa mở cửa, đã có hai, ba khách hàng đứng chờ sẵn.
“Tôi nghe chị Lưu hàng xóm nói cửa hàng của cô có bán thêm quần áo. Tôi thấy chị ấy mua một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, đẹp hơn hẳn đồ tôi mua ở trung tâm thương mại. Chất liệu cũng giống hệt áo mà mấy người nước ngoài trong nhà máy mặc, khiến cả đêm tôi cứ bồn chồn mãi.”
“Tôi cũng thế, em gái tôi mua một chiếc áo khoác xanh lạnh, mặc lên trông da mịn màng hẳn. Thế là tôi phải đến xem ngay.”
Tống Ngọc Lan ngại ngùng mở cửa, giải thích: “Cửa hàng chưa kịp sắp xếp gọn gàng nên hơi lộn xộn, chị đợi khoảng nửa tiếng được không?”
“Được thôi, cô cứ làm việc đi. Bọn tôi ngồi uống cà phê, ăn bánh ngọt, thèm mấy món này lâu lắm rồi.”