Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 249

Cập nhật lúc: 2025-04-17 22:59:56
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan căng thẳng co người lại, cố gắng không phát ra tiếng động nào.

Đáng tiếc, hẻm không lớn, một tên đàn em phát hiện ra cái thùng mà cô đang ẩn nấp. Tên đó phấn khích hét lên: “Đại ca, ở đây!”

Tạ Tân bước tới, đá lật thùng ra. Tống Ngọc Lan không còn chỗ trốn, chỉ đành đứng dậy đối diện với anh ta.

“Cô Tống, cô quả là có gan mà không có trí.” Trong mắt Tạ Tân hiện lên sự khinh miệt.

“Anh định làm gì?” Tống Ngọc Lan cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.

“Tôi đã nói rồi mà.” Tạ Tân từng bước tiến lại gần cô: “Tôi chỉ muốn kết bạn với cô thôi.”

Nghe lại lời nói đó, Tống Ngọc Lan giận sôi, nắm chặt tay, không nhịn được nữa mà mắt hằn lên cơn giận dữ nhìn Tạ Tân: “Kết bạn cái gì? Ai kết bạn kiểu này hả? Giữa ban ngày ban mặt mà rượt đuổi tôi như thế này, anh có bị thần kinh không?”

Gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Lan dù trong lúc tức giận vẫn rạng rỡ đến lạ. Tạ Tân bị cô trừng mắt nhìn, mặt anh ta chắc chắn hơi đỏ lên. Trời biết, anh ta thật sự không có ý làm gì quá đáng với cô. Anh ta chỉ muốn trở thành người yêu của cô thôi.

Tống Ngọc Lan nhận thấy ánh mắt của Tạ Tân đầy vẻ trêu chọc, cô siết chặt chiếc đinh sắt gỉ mà cô tìm thấy sau đống đồ trong tay, lạnh lùng nói: “Đao ca, tôi gọi anh một tiếng Đao ca, anh là người trong giang hồ, chắc hẳn hiểu rõ một điều rằng một cô gái đẹp như tôi không thể không có chỗ dựa ở Bằng thành này. Nói thật cho anh biết, bạn tôi đã đi gọi người rồi. Chuyện hôm nay tôi sẽ coi như anh chỉ đang đùa. Sau này, tôi và anh sẽ là bạn, anh nghĩ sao?”

Cô chưa kịp nói hết thì Tạ Tân đã bước thêm một bước, cười nhẹ, ngắt lời: “Cả Bằng thành này không ai là tôi không biết cả. Cô nói thử xem người chống lưng của cô là ai nào?”

Anh ta không tin lời Tống Ngọc Lan nói. Nếu cô thực sự là người của nhân vật lớn, sao có thể ra ngoài mà không có bảo vệ đi theo? Dù Tạ Tân chỉ là lưu manh giang hồ, nhưng những chuyện này anh ta rất rành.

Không thể nói chuyện một cách bình thường được nữa rồi? Tống Ngọc Lan nghĩ, đối mặt với sự đe dọa không mấy thiện ý này, nếu không thể đàm phán được thì chỉ còn cách...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-249.html.]

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tống Ngọc Lan như tia chớp lao về phía Tạ Tân. Khoảng cách giữa họ chỉ có hai bước chân, trong chớp mắt cô đã đến trước mặt anh ta. Hai người cao ngang nhau, chẳng ai đoán được trong khoảnh khắc này Tống Ngọc Lan đang định làm gì.

Một việc ngoài sức tưởng tượng đã xảy ra, Tống Ngọc Lan bất ngờ rút ra một chiếc đinh sắt gỉ, không chút do dự ấn thẳng vào cổ họng của Tạ Tân! Hành động này khiến tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ!

Sống qua hai kiếp, từ trước đến giờ Tống Ngọc Lan luôn chọn cách nhẫn nhịn và thoả hiệp vì không có ai chống lưng cho cô. Nhưng đến giờ, cô đã chịu đủ rồi.

Ngay cả tượng đất còn có chút tính khí, huống hồ gì là một con người bằng xương bằng thịt?

Nếu việc cô nhường nhịn mãi cũng không thể thoát khỏi sự quấy rối, thì cô quyết định không trốn chạy nữa, mà phải dũng cảm đối mặt với nó.

Cô tin rằng dù Tạ Tân có ngang ngược đến đâu, anh ta cũng không dám làm càn trên đất nước này!

“Cô đừng làm bậy!” Sắc mặt Tạ Tân tái nhợt. Anh ta hoàn toàn không ngờ Tống Ngọc Lan lại cương quyết đến thế, tay cô cầm chiếc đinh sắt gỉ, chuyện này không phải trò đùa. Chỉ cần cào xước da anh ta thôi thì có khi anh ta cũng sẽ nhiễm trùng mà chết!

Đám đàn em đứng bên cạnh cũng bị cảnh tượng này dọa sợ. Chúng vẫn còn nhớ rõ thằng em út trong băng nhóm đã c.h.ế.t vì dẫm phải cây đinh rỉ khi làm công nhân xây dựng.

“Cô đừng manh động! Nếu cô làm Đao ca bị thương thì cô nghĩ mình có thể thoát sao?” Một tên trong đám lên tiếng đe dọa.

Tay của Tống Ngọc Lan run rẩy, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh: “Tôi đã nhượng bộ nhiều lần, không oán không thù với các người, tại sao cứ nhằm vào tôi?”

“Không... không phải! Tôi không nhằm vào cô, chỉ vì cô đẹp quá nên tôi thật sự muốn kết bạn thôi. Tôi thích cô, cô không nhìn ra sao?” Tạ Tân cố gắng xoay cổ sang một bên để tránh lưỡi đinh, sợ rằng chỉ một giây tay cô trượt đi là anh ta sẽ mất mạng.

“Thích tôi vì tôi đẹp? Đồ thần kinh! Trên đời này không thiếu gì phụ nữ đẹp, anh muốn kết bạn với ai thì người ta nhất định phải chấp nhận sao? Còn đuổi theo tôi như thế này? Tôi sẽ g.i.ế.c anh!” Tống Ngọc Lan căng thẳng đến nỗi cả người cứng đờ, khóe mắt đỏ lên, giả vờ như bị ép đến mức không thể chịu đựng thêm.

“Được, tôi là đồ thần kinh! Cô buông tôi ra, tôi sẽ thả cô đi.” Tạ Tân nghiến răng nói, trong lòng sợ hãi, anh ta không muốn vì một người phụ nữ mà mất mạng đâu.

Loading...