Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-04-17 22:59:54
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lòng chính nghĩa của người dân thời này rất cao, nhưng gặp tình huống như thế này mà lại tránh đi thì rõ ràng cái gã Đao ca này không phải kẻ vừa mới xuất hiện.

Trước đó cô còn nghĩ chợ đông người như vậy, đối phương sẽ không dám làm gì quá đáng. Giờ thì cô mới biết mình đã sai lầm.

Đầu óc Tống Ngọc Lan bắt đầu quay cuồng, tìm cách thoát thân.

Sáng nay cô xuất hành ở Bằng thành, lại đi cùng Đào Tử, hai người chỉ nghĩ sẽ tán gẫu mấy chuyện riêng tư của chị em nên không mang theo chú Ngụy. Bây giờ đúng là tự mình chuốc họa vào thân.

Đối diện với sáu gã đàn ông to lớn, trong khi cô và Đào Tử đều là những phụ nữ yếu ớt không thể tự vệ, dù sao cũng không thể đấu lại nhiều người, chưa kể sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ.

Tống Ngọc Lan nghĩ ra đủ cách nhưng đều bác bỏ, cuối cùng cô nghiêm túc nhìn Tạ Tân, rút từ trong túi ra 20 tờ tiền mệnh giá lớn định dùng để đi mua sắm hôm nay.

“Đao ca, không biết chúng tôi đã làm gì mạo phạm anh, mong anh bỏ qua. Đây là chút tấm lòng của chúng tôi.”

Tạ Tân liếc nhìn xấp tiền trong tay cô, nhưng không nhận lấy.

“Cô Tống, tôi chỉ muốn kết bạn thôi, nói chuyện tiền bạc là làm tổn thương tình cảm đấy.”

Trong lòng Tống Ngọc Lan thầm chửi thề, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười: “Đao ca, tôi đồng ý chuyện kết bạn rồi, nhưng tôi đang rất cần đi vệ sinh, có thể cho tôi tiện đường một chút không?”

Nghe câu nói ấy, hai hàng lông mày của Tạ Tân hơi nhướng lên, đôi mắt anh ta dán chặt vào Tống Ngọc Lan, như muốn nhìn thấu tâm can cô. Giọng anh ta đầy nghi ngờ: “Chẳng lẽ trông tôi giống kẻ ngốc lắm sao?”

Sắc mặt Tống Ngọc Lan cứng lại, cô siết c.h.ặ.t t.a.y Đào Tử, rồi khẽ nói vào tai cô ấy: “Khi nào em hô ‘chạy’, thì chị chạy thẳng về phía đông người nhất, đừng ngoảnh lại! Về nhà tìm chú Ngụy đến cứu em.”

Đào Tử hiểu rõ tính cách của Tống Ngọc Lan, biết cô thường lấy nhẫn nhịn làm đầu, cầu hòa là trên hết. Trong cuộc sống thì mạng sống luôn quan trọng hơn mọi thứ khác.

Nhưng đây là lần đầu tiên Đào Tử thấy Tống Ngọc Lan quyết liệt đối mặt với tình huống nguy hiểm, chọn cách trực tiếp đối kháng. Cô ấy muốn phản đối, nhưng Tống Ngọc Lan đã buông tay, đứng chắn trước mặt Tạ Tân, không cho cô cơ hội nói “không”.

Thực ra, Tống Ngọc Lan không hề muốn chọn cách này.

Nhưng tình thế trước mắt quá bất lợi, dường như đối phương không có ý định dễ dàng buông tha bọn họ.

Nếu đây là vùng ngoại ô hoang vu, có lẽ cô còn có thể kiên nhẫn câu giờ, tìm cơ hội thoát thân.

Nhưng giờ đây họ đang ở trong thành phố, đối phương không có vũ khí, xung quanh lại có nhiều người. Sau khi suy nghĩ kỹ thì Tống Ngọc Lan quyết định liều một phen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-248.html.]

Không nói thêm gì, cô bất ngờ vung tay tát mạnh vào mặt Tạ Tân, lợi dụng lúc anh ta ngẩn người, cô liền xoay người đẩy mạnh tên đàn em đứng gần đó rồi hét lớn: “Chạy!”

Đào Tử đã chuẩn bị sẵn từ trước, phóng ra như một mũi tên.

Tống Ngọc Lan cũng chạy về hướng ngược lại với Đào Tử, nhưng cô đã chậm lại vài giây, và rõ ràng mục tiêu chính của đám người đó là cô.

Nghe tiếng bước chân dồn dập như bám dính phía sau, Tống Ngọc Lan bỗng dâng lên một cảm giác bất lực chưa từng có.

Thân thể yếu ớt của cô, mềm mại và mong manh như vậy! Dù đã dốc toàn lực chạy thật nhanh nhưng cô vẫn không thể cắt đuôi kẻ đang truy đuổi sau lưng.

Không còn cách nào khác, Tống Ngọc Lan chỉ biết chạy về hướng có đông người. Dù đám đông làm cô chậm lại, nhưng cũng đồng thời khiến bước chân của kẻ đuổi theo phải giảm tốc độ.

Tuy nhiên, đây chỉ là một biện pháp tạm thời.

Ai cũng biết thể lực giữa nam và nữ vốn đã có sự chênh lệch, chưa kể Tống Ngọc Lan vốn không thường xuyên vận động nên giờ đây đã thở hồng hộc.

Cô phải nhanh chóng tìm một nơi ẩn nấp để tránh bị phát hiện.

Trong lúc chạy, Tống Ngọc Lan không ngừng tìm kiếm nơi có thể ẩn thân. Bất chợt cô thấy phía trước có một con hẻm hẹp với đầy những đồ đạc chất đống. Không do dự, cô lao vào hẻm, nấp sau một đống thùng, nín thở chờ đợi.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim Tống Ngọc Lan đập thình thịch. Cô cầu nguyện không bị phát hiện.

Đáng tiếc thay kẻ truy đuổi không rời đi như cô mong muốn. Ngược lại, người đó thẳng thừng bước vào con hẻm.

Tống Ngọc Lan thầm trách: “Đúng là những tình tiết trong phim truyền hình làm hại người ta, chẳng giống thực tế chút nào!”

Cô cố gắng co người thật nhỏ sau đống đồ, chỉ hy vọng có thêm vài giây nữa, vì sức cô gần như đã cạn kiệt. Dù có tiếp tục chạy ra ngoài thì cũng chỉ là bị bắt lại sớm hay muộn mà thôi.

Chợ nhỏ cách cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên không xa, cô chỉ còn biết hy vọng Đào Tử đã đưa chú Ngụy tới kịp lúc.

Tiếng bước chân trong hẻm càng lúc càng gần chỗ cô ẩn nấp. Tạ Tân cười lạnh, giọng đầy châm biếm: “Cô Tống thật sự đã coi Đao ca tôi là đồ ngốc rồi.”

Không ai trả lời. Tạ Tân giơ tay chỉ về phía đống đồ đạc chất đầy nửa con hẻm: “Tìm cho tôi!”

Nghe lệnh Tạ Tân, mấy tên đàn em lập tức tản ra tìm kiếm.

Loading...