Tống Ngọc Lan dặn dò ông Ngụy vài câu, bảo rằng ngày mai ông có thể thoải mái nghỉ ngơi hoặc đi dạo quanh Quảng Đông. Cô cảm thấy nếu dẫn ông Ngụy đi cùng khi đưa mẹ đi làm phẫu thuật sẽ không tiện lắn.
Ông Ngụy gật đầu: “Tôi không có hứng thú đi dạo, tôi sẽ nghỉ ở nhà khách. Cô cần gì thì cứ gọi tôi.”
“Cảm ơn ông, ông Ngụy.” Tống Ngọc Lan chân thành cảm ơn, vì trên suốt chặng đường vừa qua, nhờ có ông Ngụy mà mọi việc trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Ông Ngụy chỉ xua tay với cô rồi đóng cửa phòng lại.
Tống Ngọc Lan quay về phòng cùng mẹ. Lúc này Lưu Xuân vừa tắm xong.
“Mẹ, con có một ý tưởng muốn hỏi mẹ.”
Lưu Xuân đang lau mái tóc dài, ngồi xuống cạnh Tống Ngọc Lan: “Con định bảo mẹ lên Bắc Kinh với con phải không?”
Tống Ngọc Lan vui mừng rúc vào lòng mẹ mình: “A, mẹ đoán trúng rồi! Sao mẹ hiểu con quá vậy? Nhưng mà để bố một mình ở Bằng Thành thì tội cho bố quá.”
Lưu Xuân ôm lấy vai Tống Ngọc Lan: “Bố con có gì mà tội. Trước đây nhà mình nghèo, ngày nào bố con chẳng phải đào đất, vác gạch ở thị trấn, khi đó mới gọi là khổ. Giờ ông ấy không phải chịu nắng gió, mưa gió gì, vậy là hạnh phúc lắm rồi.”
“Nhưng mẹ phải xa bố đấy, mẹ có đồng ý không? Chỉ là một thời gian ngắn thôi, trước tết ấy mà. Bây giờ bà nội lớn tuổi rồi, một mình con lo không xuể...”
Giọng của Tống Ngọc Lan dần nhỏ lại. Trong lòng, cô tự trách mình hèn hạ, biết rõ rằng nếu mình nói ra thì chắc chắn Lưu Xuân sẽ vì thương con mà đồng ý. Nhưng cô vẫn làm thế.
Một phần là vì Tống Ngọc Lan nghĩ rằng mẹ mình không nên mãi quanh quẩn trong bếp, phần khác là cô thật sự cảm thấy một mình mình bày sạp quá vất vả, thuê người thì không bằng để mẹ giúp.
Lưu Xuân nhẹ nhàng chạm tay vào trán Tống Ngọc Lan: “Ngọc Lan, chúng ta là người một nhà, con làm gì cũng chỉ mong gia đình mình có cuộc sống tốt hơn. Mẹ và bố con sẽ luôn ủng hộ con vô điều kiện.”
Tống Ngọc Lan hít sâu mùi hương quen thuộc từ mẹ, cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong lòng: “Mẹ, con hiểu rồi.”
---
“Kết quả kiểm tra cũng giống như lần ở Bằng Thành, cơ thể của cô thực sự không thích hợp để mang thai nữa. Nếu cố gắng sinh thì chắc chắn rủi ro cao hơn so với phụ nữ bình thường” Nữ bác sĩ đeo kính cẩn thận phân tích kết quả xét nghiệm trong tay: “Gia đình muốn giữ thai hay bỏ?”
“Bỏ.”
“Vậy đi đóng tiền, chiều nay có thể làm phẫu thuật.”
Ba ngày sau, Tống Ngọc Lan luôn túc trực chăm sóc mẹ trong bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-243.html.]
May mắn là thai còn nhỏ, chưa đến hai tháng, nên tác động đến cơ thể của Lưu Xuân không quá nhiều.
Tống Ngọc Lan mua rất nhiều đồ bổ m.á.u cho mẹ, sau ba ngày, Lưu Xuân đã khỏe lại, thậm chí tinh thần còn tốt hơn trước.
Khi ra viện, Tống Ngọc Lan cẩn thận lấy bộ đồ giữ ấm mới mua, mặc kín cho mẹ từ đầu đến chân, chỉ để hở đôi mắt.
Lưu Xuân trêu: “Ngày xưa lúc sinh con, mẹ còn không được ăn ngon, mặc ấm nhiều như thế này. Sinh xong ba ngày là mẹ có thể xuống làm việc rồi.”
Tống Ngọc Lan cẩn thận chỉnh lại khăn quàng cổ cho mẹ, không đồng ý: “Ngày xưa khó khăn, giờ cuộc sống tốt hơn rồi, mẹ không cần phải chịu khổ nữa.”
Lưu Xuân nghe vậy thì lập tức chảy nước mắt.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, khóc không tốt cho mắt đâu. Giờ mẹ đang trong thời kỳ hậu sản, giống như ở cữ vậy, đừng để tâm trạng d.a.o động nhiều quá, sau này già sẽ ảnh hưởng đến mắt đấy.” Tống Ngọc Lan vội vàng trấn an.
Lưu Xuân nghe thế thì bật cười: “Đôi lúc mẹ cảm thấy con mới chính là mẹ của mẹ vậy.”
Tống Ngọc Lan tựa đầu vào vai mẹ; “Về nhà ở với bố thêm vài hôm, việc nấu nướng thì hôm qua Đào Tử đã bảo mẹ của Tiểu Mai thay mẹ rồi. Mẹ đừng lo lắng gì cả. Đợi con làm xong việc thì mình cùng tới Bắc Kinh nhé.”
“Biết rồi.” Lưu Xuân đáp một cách nghiêm túc.
Chiếc xe đưa Lưu Xuân về Bằng Thành là do Tống Ngọc Lan nhờ Dương Lệnh giúp đỡ, Lý Phúc thường xuyên qua Bằng Thành để thăm Đào Tử.
Hai người hiện đang trong giai đoạn tình cảm mập mờ, nên Lý Phúc sẵn sàng nhận việc đưa Lưu Xuân về.
Sau khi tiễn mẹ về, Dương Lệnh cười cợt hỏi Tống Ngọc Lan: “Chị dâu, dạo này có mối làm ăn gì tốt không? Cho tôi theo với!”
Dạo gần đây, sau khi nghe Lý Phúc kể về tình hình kinh doanh của cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên, trong lòng Dương Lệnh dâng lên một cảm giác ghen tị mãnh liệt.
Anh ấy âm thầm hối hận vì sao mình không sớm phát hiện ra một cơ hội kinh doanh tốt như thế này.
Mặc dù gia đình Dương Lệnh kinh doanh nhiều lĩnh vực, nhưng ngoài vàng bạc đá quý có thể so sánh một chút với An Nhiên thì những mảng khác chỉ là những khoản lợi nhuận nhỏ lẻ, chậm rãi.
Đặc biệt, khi biết rằng một viên gạch có thể mang lại lợi nhuận hai, ba đồng thì Dương Lệnh lại càng thêm hối tiếc.
Tại sao anh ấy không nghĩ ra cách kiếm tiền dễ dàng như thế sớm hơn chứ?
Tuy nhiên, thực tế lại khiến Dương Lệnh cảm thấy bất lực, bởi chủ nhân của cửa hàng vật liệu xây dựng này lại là người yêu của Lục Trạch Dân, nên anh không thể dùng thủ đoạn thương mại để tranh giành mối làm ăn.
Vì vậy, không những không thể tranh giành mà Dương Lệnh còn phải cảnh giác trước những đối thủ khác có thể cướp mất mối làm ăn của “chị dâu” mình. May mắn là các đại gia ở Bằng Thành dường như chưa quan tâm đến cửa hàng nhỏ này.