Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:32:22
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đào Hồng giải thích: “Khi còn là nhà máy quốc doanh, từ khâu chọn nguyên liệu đến thiết kế đều có sự giám sát của các nhà thiết kế. Nhưng khi chúng tôi tiếp quản, nhà thiết kế không muốn làm việc cho chúng tôi nữa. Chúng tôi cũng muốn tiết kiệm chi phí nên không thuê thêm nhà thiết kế.”

Suy nghĩ của Đào Hồng và Trang Vĩ là các nhân viên trong nhà máy đều là những người đã làm lâu năm, nên họ cho rằng việc thiết kế không còn quá khó khăn nữa, thậm chí còn gần gũi với thực tế hơn. Trong mắt họ thì nhà thiết kế chỉ là người thừa thãi.

Tống Ngọc Lan thẳng thắn chỉ ra vấn đề: “Việc thiết kế là một nghề có giá trị riêng, chị Đào Hồng à. Chiếc áo khoác dạ tôi đang mặc chính là chiếc áo sản xuất từ nhà máy của các anh chị khi còn thuộc quốc doanh.”

Tống Ngọc Lan cởi chiếc áo khoác của mình ra và so sánh với sản phẩm mà Đào Hồng vừa đưa. Có sự khác biệt rõ ràng.

Đào Hồng và Trang Vĩ nhìn nhau, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Họ không ngờ rằng việc sản xuất theo cách cũ mà lại có sự khác biệt lớn đến vậy!

Tống Ngọc Lan nhìn thấu sự khó khăn của họ, suy nghĩ một lúc rồi cô đưa ra một đề xuất táo bạo; “Nếu muốn nhà máy sống sót, việc thuê một nhà thiết kế là điều không thể thiếu. Ngoài ra, em nhận thấy nhãn mác trên sản phẩm áo khoác của các anh chị không đúng. Áo này có pha lông cừu nhưng lại ghi 100% cashmere.”

“Anh chị thử nghĩ lại xem, khi nhà máy còn hoạt động tốt thì họ kiếm tiền từ đâu? Mọi khâu trong việc vận hành nhà máy đều quan trọng và không thể bỏ qua.”

Tống Ngọc Lan thầm suy nghĩ, có lẽ trước đây khi Trang Vĩ làm giám đốc nhà máy thì anh ta vẫn chưa hiểu rõ hết mọi hoạt động của nó. Sau khi tiếp quản thì sự thiếu kiến thức đã khiến anh ta trở nên lúng túng và lạc lối.

Nhà máy đã thay đổi quá nhiều như vậy, làm sao những đối tác làm ăn khôn ngoan lại không nhận ra được? Họ không phải là những người ngây thơ, chắc chắn sẽ không tiếp tục hợp tác với một nhà máy đang gặp khó khăn như thế này.

Hơn nữa, những người chủ yếu chỉ nghĩ cho lợi ích của mình như họ, dù có biết vấn đề của nhà máy thì cũng sẽ không lên tiếng nhắc nhở hay chỉ ra sai lầm.

Nếu không phải vì tình cảm sâu đậm giữa Tống Ngọc Lan và Đào Tử, thì cô sẽ chẳng có chút hứng thú nào với những sản phẩm quần áo mà nhà máy này sản xuất,.

Trang Vĩ và Đào Hồng nhìn nhau, trong ánh mắt họ thoáng hiện lên một tia hy vọng mong manh nhưng đầy khát khao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-242.html.]

Thực tế, sau nửa năm khó khăn vừa qua, Trang Vĩ cũng đã dần nhận ra hầu hết những điểm mà Tống Ngọc Lan đã đề xuất đều đúng.

Vì vậy, khi Tống Ngọc Lan lần lượt liệt kê những giải pháp, anh ấy bỗng cảm thấy như mây mù tan biến, mọi thứ trở nên sáng tỏ. Giống như người đã mò mẫm trong bóng tối quá lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng phía trước và tìm được con đường để đi tiếp.

“Vậy còn số quần áo này?” Đào Hồng nhìn vào hơn 4000 chiếc áo khoác đã sản xuất, trong lòng rối như tơ vò.

Tống Ngọc Lan suy nghĩ một lát, rồi nhìn Trang Vĩ: “Số hàng này chắc chắn phải làm lại từ đầu. Các anh chị cần thuê một nhà thiết kế mới. Nếu các anh chị chỉ làm một mẫu cho cả 10.000 chiếc áo thì dù mẫu có đẹp đến mấy cũng sẽ khó bán.”

“Nhưng làm lại sẽ tốn bao nhiêu tiền đây!” Giọng Đào Hồng đầy lo lắng.

Tống Ngọc Lan thấy cả Trang Vĩ cũng lộ rõ sự lo âu, cô hiểu rằng anh không phải người có tầm nhìn xa trong kinh doanh. Nhưng cô vẫn khéo léo chỉ ra; “Em nghe Đào Tử nói chị Đào có đi chợ đêm bán quần áo. Anh chị có thể thuê nhà thiết kế sửa lại một số mẫu, rồi đem bán thử ngoài sạp. Nếu không hiệu quả thì chính là do em nghĩ sai rồi.”

“Ngọc Lan, không phải chị nghi ngờ ý tốt của em. Em với Đào Tử là bạn thân, chị cũng không giấu gì em. Chị và anh Trang đã dồn hết tiền tích lũy vào nhà máy, giờ làm gì còn tiền để sửa lại sản phẩm.” Đào Hồng giải thích.

Tống Ngọc Lan gật đầu; “Em hiểu, chị Đào. Vì thế em mới đề nghị chị chỉ sửa lại một ít trước. Nếu như đạt yêu cầu, em không giấu gì chị, em định mở sạp ở Bắc Kinh. Lúc đó, nếu sản phẩm đạt chuẩn thì em sẽ ưu tiên nhập hàng từ nhà máy của anh chị để bán.”

“Thật vậy sao!” Đào Hồng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Tống Ngọc Lan nghiêm túc gật đầu: “Ừ, nhưng em nói trước, nhãn mác phải đổi lại cho đúng với thành phần thật của vải, và kiểu dáng, mẫu mã không được đơn điệu. Nếu không đạt tiêu chuẩn của em thì em xin lỗi trước.”

“Được, được, anh chị nhất định sẽ chỉnh sửa!” Lần này là Trang Vĩ trả lời Tống Ngọc Lan.

Sau đó, Tống Ngọc Lan dẫn Lưu Xuân và ông Ngụy đến một nhà khách gần bệnh viện để ở, từ chối lời mời về nhà của Đào Hồng. Cô hẹn ba ngày sau sẽ quay lại kiểm tra sản phẩm, rồi mới quyết định có lấy hàng từ nhà máy để bán hay không.

Loading...