Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 241

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:32:20
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Giờ mẹ đã lớn tuổi rồi, thuộc diện sản phụ cao tuổi, mà bố mẹ cũng cảm thấy không cần thiết phải sinh thêm nữa.” Lưu Xuân chăm chú nhìn Tống Ngọc Lan, tiếp tục nói; “Con có muốn có thêm một em gái không?”

Tống Ngọc Lan lắc đầu. Sinh nhiều con thì mẹ cô sẽ cực khổ, hơn nữa như Lưu Xuân nói, ở tuổi 37 đã được coi là sản phụ cao tuổi, không cần phải đánh đổi cả mạng sống của mẹ chỉ vì một bào thai còn chưa thành hình.

“Thật ra không phải là bố mẹ không muốn. Hôm nay đi kiểm tra, bác sĩ bảo lần mẹ sinh Ngọc Cảnh đã bị tổn thương, dù hai năm qua có phần hồi phục nhưng cũng không nên sinh thêm, vì sẽ tiêu hao rất nhiều dưỡng chất của cơ thể mẹ.”

Lưu Xuân đặt tay lên bụng: “Có lẽ mẹ và đứa bé này không có duyên với nhau.”

“Vậy thì làm phẫu thuật sớm sẽ an toàn hơn, đi Quảng Đông làm phẫu thuật đi, ở đó có điều kiện y tế tốt hơn.” Tống Ngọc Lan đề nghị.

“Thời gian này cửa hàng đang có vài khách hàng cần xử lý, mẹ không đi được. Đợi đến khi nghỉ tết rồi mẹ sẽ đi...” Lưu Xuân chưa nói hết câu đã bị ngắt lời.

Tống Ngọc Lan ôm lấy vai mẹ; “Mẹ, chuyện nấu nướng đâu phải chỉ mình mẹ làm được. Thuê một người giúp việc nấu ăn hết trăm đồng thôi, không có vấn đề gì cả. Nghe con đi, đúng lúc con cũng đang định đi Quảng Đông, con đưa mẹ đi. Làm sớm thì sức khỏe mẹ sẽ hồi phục nhanh hơn.”

Lưu Xuân còn định cãi lại vài câu, nhưng thấy Tống Ngọc Lan nói nghiêm túc thì bà mới gật đầu đồng ý.

Ban đầu định hôm sau mới đi Quảng Đông, nhưng chị gái của Đào Tử là Đào Hồng vừa nhận được cuộc gọi liền lái xe đến ngay để đưa Tống Ngọc Lan đến nhà máy xem hàng.

Tống Đại Cường còn hai khách hàng đang cần tiếp nên không đi được.

Cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên vào dịp cuối năm khá bận rộn, Đào Tử cũng không thể rời khỏi. Tống Ngọc Lan dặn Đào Tử tìm người mới để thuê làm việc nấu nướng.

Còn việc Lưu Xuân nói sẽ quay lại làm sau khi hồi phục thì đã bị Tống Ngọc Lan hoàn toàn bỏ ngoài tai.

Cô, Lưu Xuân và ông Ngụy lên xe của Đào Hồng.

Khi đến Quảng Đông, Đào Hồng đưa mọi người về nhà mình.

Chồng của Đào Hồng là Trang Vĩ mời cả nhóm vào nhà. Mặc dù anh ấy và Đào Hồng đã nghe Đào Tử kể nhiều về Tống Ngọc Lan, nhưng không ngờ rằng cô lại trẻ trung và xinh đẹp đến vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-241.html.]

Tất nhiên, Đào Hồng và Trang Vĩ đã được Đào Tử dặn trước rằng Tống Ngọc Lan là người chân thành, và bảo hai người đừng có ý định chơi chiêu trò gì.

Thực ra việc nhắc nhở đó là thừa, bởi hai vợ chồng họ đã dồn gần hết số tiền tích lũy mấy năm để mua lại nhà máy. Nhà máy vừa về tay Trang Vĩ chưa đầy nửa năm đã đứng trước nguy cơ phá sản, giờ chỉ cần một tia hy vọng thì họ cũng sẽ nắm chặt không buông.

Tuy nhiên, bố mẹ của Đào Tử vẫn hoài nghi về khả năng của Tống Ngọc Lan. Dù vậy, vì liên quan đến nhà máy của Trang Vĩ nên dù họ đối xử với ba người Tống Ngọc Lan không nhiệt tình như vợ chồng Đào Hồng, nhưng vẫn giữ được sự lễ độ và tôn trọng tối thiểu.

Tống Ngọc Lan cũng chẳng để ý nhiều đến thái độ của mọi người. Cô và Đào Tử là bạn, nhưng với những người khác chỉ là người xa lạ, nên việc giữ khoảng cách là điều bình thường.

Sau khi dùng bữa đơn giản ở nhà Đào Hồng, cô đề nghị đi ngay đến nhà máy của Trang Vĩ để xem hàng trước.

Trang Vĩ như bắt được vàng.

Khi đến nhà máy, trong số bốn dây chuyền sản xuất ban đầu, giờ chỉ còn lại một. Bên trong nhà máy hiện cũng chỉ còn bảy, tám công nhân.

Trang Vĩ không giấu giếm điều gì, anh ấy giải thích: “Đã ba tháng nay nhà máy không có đơn hàng, không đủ khả năng nuôi nhiều công nhân như trước, các dây chuyền sản xuất khác cũng đã phải bán đi để trả nợ ngân hàng. Dây chuyền này là hy vọng cuối cùng của chúng tôi.”

Đào Hồng chỉ vào góc nhà máy nơi có đống vải chất cao đến nửa người, thở dài nói: “Chắc Đào Tử cũng đã nhắc qua với cô rồi. Trước đây có một khách hàng nước ngoài đặt hàng từ lâu, nhưng sau đó lại hủy đơn. Đây là số vải cashmere còn lại.”

Tống Ngọc Lan tiến tới xem kỹ lưỡng đống vải. Chất liệu đúng là tốt, nhưng không hoàn toàn là cashmere, mà được pha thêm một chút lông cừu. Dù điều này không ảnh hưởng nhiều đến cảm giác khi sử dụng, nhưng những người am hiểu có thể nhận ra sự khác biệt.

Ghi 100% cashmere sẽ bị coi là lừa dối người tiêu dùng, có lẽ Tống Ngọc Lan đã đoán ra lý do tại sao khách hàng nước ngoài kia lại hủy đơn hàng.

Trong tình huống quan trọng như thế này, dù chỉ pha trộn 1% lông cừu thôi cũng đủ gây thiệt hại nghiêm trọng cho nhà máy, nhưng dường như Trang Vĩ và Đào Hồng vẫn chưa nhận ra điều này.

Tống Ngọc Lan tạm thời giữ im lặng: “Tôi muốn xem qua sản phẩm áo khoác hoàn chỉnh.”

Đào Hồng dẫn Tống Ngọc Lan vào kho hàng và đưa cho cô một chiếc áo khoác hoàn thiện.

Tống Ngọc Lan xem xét kỹ lưỡng, nhận thấy rằng dù chất lượng may tinh xảo và màu sắc đang rất được ưa chuộng trên thị trường, nhưng phom dáng lại khác hẳn so với kiểu dáng khi nhà máy còn thuộc sở hữu quốc doanh.

Loading...