Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:32:16
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt của Trương Kính thoáng ngơ ngác trong giây lát, rồi anh ấy đưa ra quyết định, nhìn về phía Tống Ngọc Lan: “Sáng nay thị lực của tôi đã hồi phục được phần lớn rồi, cô đừng lo lắng.”

Tống Ngọc Lan ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”

Trương Kính không thoải mái, khẽ ho vài tiếng: “Có lẽ do ở nhà làm tôi thấy thoải mái hơn. Dù sao thì cô không cần lo, cô cứ lo công việc của mình đi.”

Dư Ái nhướng mày, xem ra mấy năm nay bà dạy con trai mình cũng không tệ.

Xã hội luôn đòi hỏi phụ nữ phải đặt chồng hoặc con trai lên hàng đầu, trở thành một “người phụ nữ của gia đình” hỗ trợ phía sau.

Nhưng Dư Ái và Trương Viễn Sơn đọc sách nhiều năm, thấu hiểu rằng câu nói “Phụ nữ có thể gánh một nửa bầu trời” không phải là lời nói suông.

Vì vậy, từ nhỏ bà ấy luôn dạy Trương Kính phải tôn trọng và thấu hiểu phụ nữ.

Vẻ đẹp của Tống Ngọc Lan, trong mắt bà không chỉ nằm ở ngoại hình mà còn ở sự thông minh, khéo léo, khả năng xử lý công việc và sự nghiệp của cô. So với những điều đó thì nhan sắc chẳng đáng là gì.

Dù sau này Tống Ngọc Lan có tiếp tục quan hệ với con trai mình hay không thì Dư Ái vẫn rất ngưỡng mộ cô. Điều này càng củng cố niềm tin của bà rằng mỗi người phụ nữ đều cần được học hành, trang bị kiến thức.

Tống Ngọc Lan không hiểu rõ suy nghĩ của hai mẹ con Trương Kính, thấy mình đã đạt được mục đích, cô liền về nhà thu xếp đồ đạc.

Có thể nói điều duy nhất khiến Tống Ngọc Lan không hài lòng về thời đại này chính là việc đi lại bằng tàu hỏa. Thật sự đã tốn không ít thời gian của cô trên đường, trong khi dù có tiền thì cô cũng chưa chắc có thể mua được vé máy bay.

Thôi thì đành mua vé tàu vậy.

Lần này Tống Ngọc Lan không đi một mình, cô mang theo ông Ngụy làm thợ mộc.

Chuyện này phải bắt đầu từ việc cô trả nốt tiền cho Thẩm Lượng.

Ông Ngụy quả thật là một thợ thủ công có tay nghề cao, nhưng thời điểm này người có thể chi hơn một ngàn khối để làm đồ nội thất không nhiều, nên những ngày rảnh rỗi thì ông ấy không có gì làm. Ông ấy chẳng thiếu tiền, chỉ thích ở sân tập luyện quyền cước.

Dù là người ngoài nghề nhưng Tống Ngọc Lan cũng có thể nhận ra quyền cước của ông Ngụy rất lợi hại. Thẩm Lượng đã kể cho cô nghe về những thành tích lừng lẫy của ông khi còn trong quân đội.

Lúc còn nhỏ, quê hương của ông Ngụy xảy ra chiến tranh loạn lạc, cha mẹ ông ấy đều mất trong thời kỳ đó.

Ông được một người lính hồng quân cứu về nuôi dưỡng trong quân đội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-239.html.]

Người lính ấy bị thương trong chiến tranh, suốt đời không thể có con, vợ chồng người lính ấy động lòng trắc ẩn nên đã nhận nuôi ông Ngụy.

Tự nhiên, ông Ngụy đi theo con đường làm binh.

Kết quả là, ông Ngụy sinh ra để làm lính, không chỉ có đầu óc nhạy bén mà suốt 10 năm trong quân ngũ, mỗi nhiệm vụ ông đều đóng vai trò then chốt, còn trong các cuộc thi đấu hàng năm thì không ai có thể vượt qua ông.

Còn tại sao một người xuất sắc như vậy lại rơi vào tình cảnh hiện tại, không ai biết rõ, ít nhất là Thẩm Lượng cũng không rõ.

Tống Ngọc Lan đề nghị muốn thuê ông Ngụy làm bảo vệ thỉnh thoảng theo cô đi xa. Vì bản thân cô tay chân yếu mềm, nếu gặp phải kẻ xấu thực sự thì cô không chắc mình có thể đối phó được, không thể ôm hy vọng may mắn mà đánh cược với mạng sống của mình được.

Tìm một người bảo vệ đáng tin cậy là lựa chọn an toàn nhất, ông Ngụy là một cựu quân nhân chính là người thích hợp nhất, lại còn là người mà cô biết rõ.

Ông Ngụy vốn là người ít nói, nghe Tống Ngọc Lan nói vậy, sau khi suy nghĩ một chút thì ông liền đồng ý.

Tống Ngọc Lan viết một lá thư gửi cho Lục Trạch Dân, rồi cùng ông Ngụy, người mà từ đầu đến chân đều toát lên vẻ “không dễ động vào” đi lên tàu hỏa.

Vừa ngồi vào chỗ thì Tống Ngọc Lan đã cảm thấy mình mời ông Ngụy là hoàn toàn đúng đắn.

Vết sẹo d.a.o kéo từ trán trái xuống cằm phải của ông Ngụy khiến khuôn mặt ông càng thêm dữ tợn, ánh mắt sắc lẹm và đầy đe dọa. Dù đã gần 40 tuổi nhưng ông vẫn không bị “phát tướng” như nhiều người đàn ông trung niên khác, ngược lại, ông rất vạm vỡ. Vạm vỡ đến mức nào? Đến mức khi ngồi cạnh ông, Tống Ngọc Lan phải ép sát người vào cửa sổ thì ông mới ngồi vừa.

Thời gian này đúng lúc các trường đại học nghỉ hè, việc mua được vé đã là điều khó khăn, Tống Ngọc Lan phải trả gấp đôi giá vé chứ đừng nói đến vé giường nằm, muốn mua cũng không mua được.

Đành làm phiền ông Ngụy phải ngồi ghế cứng cùng cô.

Trên suốt chuyến đi, ông Ngụy thường ngồi một tiếng, đứng hai tiếng để nhường chỗ cho Tống Ngọc Lan có không gian nghỉ ngơi.

Tống Ngọc Lan xúc động, cảm thấy quyết định mời ông Ngụy thật sự là một quyết định đúng đắn.

Vì vậy, cô bù đắp cho ông Ngụy bằng cách chuẩn bị bữa ăn đầy đủ, mỗi ngày ba bữa của ông đều có hai món mặn, hai món chay và một bát cơm to.

Đương nhiên là Tống Ngọc Lan cũng không để bản thân thiệt thòi, cô ăn phiên bản thu nhỏ của phần ăn của ông Ngụy.

Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa trong toa tàu, không ít người phải nuốt nước miếng khi tiếp tục gặm nhấm bánh bao trắng nhạt nhẽo của mình.

Những ánh mắt ganh tị cũng không ít, nhưng chỉ cần chạm phải ánh mắt sắc bén của ông Ngụy thì tất cả lập tức cúi đầu im lặng.

Loading...